phone messenger zalo

Thơ về đêm trăng buồn, thơ về trăng buồn, cô đơn, tâm trạng

Thiều Hoa » Blog » Thơ hay » Thơ về đêm trăng buồn, thơ về trăng buồn, cô đơn, tâm trạng
Theo dõi Thiều Hoa trên Thiều Hoa Google News
Cùng Thieuhoa chia sẻ chùm thơ về đêm trăng buồn, thơ về trăng buồn, cô đơn, tâm trạng để tìm niềm cảm xúc cho riêng mình bạn nhé !

Trăng là một hình ảnh ẩn dụ đẹp cho tình yêu lứa đôi. Trăng buồn, trăng cô đơn hay nỗi lòng của chàng trai/cô gái đang thao thức nhớ đến người trong mộng hay nhớ về bóng hình một thuở. Hình ảnh ánh trăng xuất hiện nhiều trong thi ca Việt Nam và được nhiều nhà thơ chuyên cũng như không chuyên chọn lựa để gửi gắm tâm tư, nỗi lòng. 

Cùng Thieuhoa chia sẻ chùm thơ về đêm trăng buồn, thơ về trăng buồn, cô đơn, tâm trạng để tìm niềm cảm xúc cho riêng mình bạn nhé !

1. Chọn lọc những bài thơ về đêm trăng buồn hay nhất

Dưới ánh trăng một mình anh/em đơn côi lại nhớ đến những đêm trăng ngọt ngào đã qua được cùng người ngồi thưởng trăng, chuyện trò, gửi trao yêu thương. Càng nhớ lại càng buồn, càng thấy cô đơn. Nếu bạn đang có nỗi niềm, hãy tìm niềm đồng cảm qua những bài thơ về đêm trăng buồn, cô đơn sau đây.

tho-ve-dem-trang-buon-01

Thơ về đêm trăng buồn

TRĂNG BUỒN

Thơ: Thanh Hùng

Trăng nghiêng ngả bóng dài
Người ngồi đó chờ ai
Mà mắt sầu rưng lệ
Bóng hình đã mờ phai

Tôi nhớ ngày tháng cũ
Mình cùng hẹn dưới trăng
Bao mộng mơ ấp ủ
Nguyện xin với chị hằng

Tháng ngày đã trôi qua
Tình yêu bỗng nhạt nhòa
Ta vội quên hẹn ước
Nên tình đã đi xa

Nhìn ánh trăng vàng võ
Đang soi sáng nơi này
Nhớ lại ngày xưa đó
Lòng buồn cạn chén say

TRĂNG BUỒN

Thơ: Võ Ngọc Cẩn

Trăng hờn tủi trăng in đáy nước
Lá rụng rơi sóng lướt lăn tăn
Đò ai neo bến sông trăng
Chờ ai đêm lạnh sương giăng mái đầu

Trăng bàng bạc gợi sầu nhân thế
Ai nhớ ai nhỏ lệ bên sông
Trăng trôi trên nước bềnh bồng
Người đi kẻ ở đợi trông tháng ngày

Lòng cũng biết lâu nay tình vỡ
Sao còn đeo sợi nhớ bên lòng
Tình như con nước lớn ròng
Trăng ơi! Sao mãi long đong khuyết, tròn

Thêm mùa nữa mỏi mòn chờ đợi
Bao năm rồi vời vợi niềm đau
Người đi xa tận phương nào
Để trăng rụng xuống sông sâu… Trăng buồn…

TRĂNG THỀ NGÀY ẤY

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Anh muốn quay về nơi đó chốn quê
Để cùng em vớt trăng thề ngày ấy
Thuở xuân thì em mới vừa mười bẩy
Ánh trăng gầy chìm dưới đáy sông sâu

Những đêm trăng thề ngày đó bên nhau
Tóc em thơm hương gội đầu hoa bưởi
Cho anh ngất ngây nụ cười đắm đuối
Tình nồng nàn ngày ấy cuối tháng ba

Những bông hoa xoan rụng tím sân nhà
Em đã hẹn thề đôi ta yêu mãi
Mình sẽ nên duyên khi anh trở lại
Thăm quê nhà trong mùa vải sang năm

Có ai ngờ đâu hoa cải âm thầm
Theo gió đông bỏ rau răm ở lại
Đắng cay một mình nỗi buồn hoang hoải
Con đò buồn bên bờ bãi cô đơn

Anh về đây một chiều tím hoàng hôn
Nghe tiếng sóng như trách hờn ai đó
Ánh trăng thề ngày xưa người không nhớ
Hẹn ước bao lời để gió cuốn đi.

VẦNG TRĂNG KHUYẾT NỬA

Thơ: Phú Sĩ

Có phải trăng tròn rồi chẳng khuyết đâu anh
Cũng như bây giờ anh quên rồi ước hẹn
Dẫu biết lời yêu hôm nào còn nguyên vẹn
Có phải trăng buồn nên chẳng thể tròn canh

Nơi ấy sao đành đem xẻ mảnh trăng thanh
Đâu còn tiếc thương ân tình ngày xưa cũ
Để lại mùa đông không buồn vương chút nắng
Còn nửa cuộc tình thầm lặng giấu màn đêm

Có phải giờ đây vui hạnh phúc ấm êm
Anh chẳng còn thương ánh trăng buồn tha thiết
Một nửa bên em sẽ thật rồi mãi khuyết
Khoảng tối buông dần da diết nửa đời sau

Xuân đã về rồi xua cái lạnh lao đao
Mà sao anh ơi lệ lòng tuôn rơi mãi
Em nở nụ cười giữa mùa xuân hoang dại
Như tiễn cuộc tình vào mãi chốn hư không.

ĐÊM TRĂNG

Thơ: Thanh Hùng

Đêm về trời cũng hoang mang
Để tôi nhặt ánh trăng vàng này cho
Xẻ đôi làm một con đò
Ngân hà ta vượt chẳng lo ngại nào

Nửa còn đứng với ngàn sao
Cùng đem ánh sáng rọi vào trần gian
Có đôi trai gái nồng nàn
Đang cùng thề nguyện gian nan vẫn bền

Cho dù gian khổ không quên
Chung tay xây dựng đắp nền tương lai
Dù cho tháng rộng năm dài
Vẫn luôn hạnh phúc không phai nhạt lòng

Cho dù nghịch cảnh long đong
Cùng nhau quyết chí vượt vòng trái ngang
Đêm nay ngắm ánh trăng vàng
Thấy lòng rộn tiếng ca vang ngọt ngào

Ngập tràn nhiều nỗi xuyến xao
Đôi ta cùng ước quyện vào không gian.

GHEN VỚI TRĂNG

Thơ: Dương Tuấn

Đêm nay tắm dưới trăng ngà
Đố ai biết được đâu là nàng trăng
Em yêu chị lắm chị Hằng
Nhưng giờ hận chị vạn lần chị ơi!

Từ khi em biết yêu rồi
Yêu chàng thi sĩ hay ngồi dưới trăng
Trong thơ chàng nhắc chị Hằng
Trong thơ chàng muốn ôm trăng vào lòng.

Chàng cho chị uống rượu hồng
Chàng cho bóng chị vào trong hồn chàng
Chị buồn thơ cũng nát tan
Chị vui thơ lại xếp hàng múa ca.

Em yêu chàng lắm chị à!
Yêu chàng thi sĩ đậm đà chất thơ
Yêu hồn chàng biết mộng mơ
Yêu vần thơ biết đợi chờ nhớ mong.

Chàng yêu em rất thật lòng
Từ ngày có chị duyên nồng nhạt phai
Lòng chàng giờ đã chia hai
Trao em một nửa, nửa này dành trăng.

Thương giùm em với chị Hằng
Xui chàng thi sĩ lại gần với em
Để khi ngồi giữa trời đêm
Trong lòng em lại có thêm chị Hằng.

Trăng Hoang 

Tác Giả: Cát

Ta gặp nhau buổi ấy dưới trăng vàng
Khi bóng tối hoà tan điều tội lỗi
Hai thân thể dính vào nhau rất vội
Mặt cỏ mềm anh gối cánh tay em

Ánh trăng khuya tưới khuôn ngực ướt nhèm
Anh vục mặt thỏa cơn thèm khao khát
Giữa trời đất dáng hình em như tạc
Cây lặng nhìn xao xác lá bay bay

Vành trăng nghiêng hờn dỗi nép trong mây
Nhìn hai kẻ mê say nơi trần ái
Niềm lạc thú ngất ngây hồn hoang dại
Đêm nồng nàn ngân mãi những tiếng yêu.

>>>Xem thêm: CHÙM thơ đêm buồn cô đơn mang nhiều nỗi niềm tâm sự

2. Chùm thơ tình về trăng buồn mang nỗi sầu bi

Trăng là một hình ảnh lãng mạn, trăng tròn vành vạnh như tình anh/em luôn đong đầy đã gửi trao. Ngắm trăng lòng ta không khỏi thổn thức nhớ về nửa yêu thương, ao ước được cùng người hẹn thề dưới ánh trăng vàng thổn thức. Hãy chia sẻ tập thơ tình về trăng buồn mang nỗi sầu bi sau đây để có thêm nhiều phút giây lắng đọng khó phai bạn nhé !

tho-ve-dem-trang-buon-02

Thơ tình về trăng buồn

TRĂNG ƠI!

Thơ: Cô Nguyễn

Em buồn trăng cũng buông lơi
Để đêm lạnh giá khung trời tịch liêu
Còn đâu thanh sắc mỹ niều
Dóc ngà thân ngọc vì yêu úa tàn

Đâu rồi câu hứa chứa chan
Người sao nỡ phụ ngỡ ngàn tình đau
Cũng vì hai chữ sang giàu
Đời chia giai cấp xa nhau đoạn đành

Tìm đâu được khoẳng trời xanh
Ở nơi nào có duyên lành lứa đôi
Hai ta đã hết thật rồi
Mình tôi chiếc bóng đơn côi lạnh lùng

Anh thì hạnh phúc ung dung
Riêng em mang hết tận cùng xót xa
Cùng ai dưới bóng trăng ngà
Vui câu duyên nợ để ta khóc thầm.

Uống trăng

Tác giả: Hàn Mặc Tử

Ta căm với tiếng reo khô
Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ
Ngông cuồng đi hái vần thơ
Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên
Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng
Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình
Sóng xao mặt nước rung rinh
Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang
Có ai nuốt ảnh trăng vàng
Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga.

Trăng Quê

Tác Giả: Đức Hạnh

Trăng vàng chiếu sáng cả miền quê
Thiếu nữ ngắm trăng mái tóc thề
Đôi mắt xa xăm nhìn mơ mộng
Say đắm lòng em ánh trăng quê

Trăng luồn khóm lá ánh trăng thương
Má em hồng thắm đỏ màu hường
Tìm anh nhảy nhót trong lồng ngực
Để lại cho anh bao luyến thương

Trăng ơi sương lạnh bóng trăng khuya
Sương đêm rơi lạnh xuống đầm đìa
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ
Hoa bưởi thơm rồi, đêm đã khuya

TRĂNG HỜN

Thơ: Hồng Giang

Đêm khuya muộn ai treo trăng ngoài cửa
Trăng giận gì mà một nửa bơ vơ
Có phải rằng tại anh quá thờ ơ
Hay trăng dỗi bởi vần thơ anh viết

Từng câu chữ luôn mặn nồng da diết
Như tình mình còn biền biệt cách xa
Thu chớm sang mà hạ đã nhạt nhoà
Nên nỗi nhớ vỡ oà trong nỗi nhớ

Trăng đầu tháng dường như còn trăn trở
Ai trót mang bẻ vỡ giữa tầng mây
Xót thương sao cho một ánh trăng gầy
Đêm lặng lẽ bên hàng cây im ắng

Khói thuốc tàn ly Cafe chát đắng
Anh cô đơn lẳng lặng thức cùng trăng
Đếm thời gian mơ một phút cung hằng
Mong trời sáng để đăng vần thơ mới

Trăng hờn chi mà cứ xa vời vợi
Để anh ngồi…..
Chờ đợi….
Giữa màn đêm !

Tình Trăng

Tác Giả: Võ Văn Thuận

Trăng khuya nhành liễu phân kỳ
Màng đêm tịch mịch phân ly ba đường
Trăng vàng mờ nhạt khói sương
Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương
Mây mù che giấu trăng thương
Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng
Ta buồn mặt rủ mày hường
Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi
Trăng sầu gặp tiếc mưa ngâu
Lòng chàng với thiếp ai sầu hơn ai
Gió đưa nhành liễu bắt cầu
Ngưu Lan chức nữ bắt đầu gặp nhau
Trăng ơi sao mãi một màu
Sao trăng không tỏ gặp nhau một lần.

Ánh trăng buồn

Tác giả: Thanh Trần

Nửa đêm nhìn ánh trăng buồn
Cô đơn lẻ bóng lệ tuôn gối mềm
Giờ này người đã ấm êm
Bỏ rơi một nửa trong đêm u sầu
Những ngày hai đứa còn đâu
Nhớ lời anh nói những câu hẹn thề
Bên vạt cỏ dọc triền đê
Anh đi quên cả lối về thăm em
Giờ đây trăng rủ bên thềm
Để cho ngọn gió ghé xem những gì
Mây buồn mây cũng bay đi
Còn em nỗi tủi sầu bi lệ nhòa
Nghĩ rằng tình đó đã qua
Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi
Sao lòng vẫn thấy bồi hồi
Trong đêm không ngủ.... lạy trời quên anh.

3. Những bài thơ ngắn về trăng buồn thẫm đẫm nước mắt

Những bài thơ viết về ánh trăng sau đây tuy ngắn gọn nhưng không kém phần sâu sắc. Mỗi bài thơ là mỗi nỗi niềm xúc cảm, là tiếng lòng, tâm tư, tình cảm của nhân vật trữ tình muốn gửi gắm. Cùng chia sẻ để cảm nhận bạn nhé !

tho-ve-dem-trang-buon 2

Thơ ngắn về trăng buồn

Trăng tàn

Tác giả: Thanh Hùng

Đêm về sao mọc lưa thưa
Trời như nghiêng ngả trăng vừa lên cao
Gió đan song cửa ồn ào
Côn trùng rả rích nghe nao trong lòng

Đêm về nghe nỗi chờ mong
Thả trôi nỗi nhớ theo dòng lênh đênh
Tâm tư cứ mãi bồng bềnh
Chỉ là một chút buồn tênh tháng ngày

Bao lần theo mộng gió lay
Trăng ơi ta hỏi điều này được không
Người xưa chắc đã theo chồng
Chắc là không biết ta trông nhớ nhiều

Bao ngày đã sống đăm chiêu
Tình yêu chết lịm trăm chiều khổ đau
Thời gian đã đổi thay màu
Nên tình ta đã mất nhau thật rồi

Đêm buồn nhìn áng mây trôi
Vầng trăng khuyết nửa ta ngồi thở than
Đêm nay trăng đã gần tàn
Nhiều vì sao lặn không gian u sầu.

Vãn trăng

Tác giả: Nhung Nguyễn

Đêm trăn trở, não lòng ngấn lệ
Ngẫm cuộc đời, dâu bể hồng nhan
Thả hồn theo chiếc thuyền nan
Vãng trăng, nay khuyết ngập tràn xót xa!

Đêm tĩnh lặng, trăng tà soi bóng
Sóng sánh đùa, nghiêng ngả đáy sông
Lặng thinh chẳng ở khuê phòng
Chênh chao giấc mộng cõi hồn tơ vương

Thương vóc nhỏ, canh trường thấm lạnh
Thoảng thu buồn, gửi cánh hải âu
Hãy mang bến ghé sông cầu
Chạnh lòng ai sẽ hiểu câu nghĩa tình!!!

Đêm ảo mộng, ôm hình người ấy
Ánh bạc rơi, khơi dậy niềm thương
Khát khao chạm khẽ mi hường
Đam mê cởi mộng vấn vương chốn này.

Trăng buồn

Tác giả: Nguyễn Minh Dũng

Sớm nay còn sót mảnh buồn
Xưa sau cũng vậy buồn luôn ngọc ngà
Buồn từ Cung Quảng nguy nga
Buồn nghiêng ngửa buồn xa sa xuống trần
Dang tay đỡ nỗi niềm trăng
Buồn xuyên vụn vỡ ơi Hằng Nga ơi!

Trăng Côi

Tác Giả: Ngoc Le

Thấp thoáng vầng mây ngả xế tà
Mơn man ngọn núi phía trời xa
Vi vu gió thổi về phương lạ
Lãng đãng sương mờ phủ lối ra

Thấm thoát người đi giờ cũng đã
Xa xôi cách trở mấy trăng già
Lao xao cá lượn vờn sông cả
Thủ thỉ tâm tình lại mỗi ta

Đêm đầy vơi

Tác giả Hoàng Trọng Lợi

Màn đêm phủ xuống vai gầy
Từng giọt sương lạnh phủ đầy hồn ai
Trăng soi sáng tỏ đêm dài
Sao ta chợt thấy bóng ai cuối trời
Môi cười duyên dáng gọi mời
Bay bay suối tóc rối bời lòng ai
Vầng trăng sao sẻ chia hai
Trăng chờ sao đợi đêm dài tái tê
Đê mê ly rượu vơi đầy
Men cay thắm đượm hồn say lạc loài
Nâng lên cho hết u hoài
Uống đi cho cạn dáng ai gọi mời
Trăng thời cứ rót ta nâng
Hạ xuống sao lại bâng khuâng rót đầy.

Tôi Vẫn Chờ

Tác Giả: Thủy Cúc

Tôi vẫn ngồi đây đợi gió về
Cùng tôi ở lại ngắm trăng khuya
Hỏi trăng có biết bao mùa đã
Lỗi hẹn cùng tôi chốn hẹn hò

Tôi vẫn ở đây, tôi vẫn chờ
Một mình như thế cứ chông chênh
Hỏi trăng có thấu tình đau khổ
Nhói buốt tim tôi đã mấy mùa.

Trăng Khuya

Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng

Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người.

>>>Đừng bỏ lỡ: CHÙM thơ tình buồn, thơ buồn về tình yêu đong đầy nước mắt

4. Tập thơ về trăng buồn, cô đơn chất chứa tâm trạng

Trăng, một hình ảnh đẹp của thiên nhiên. Ngắm những ánh trăng tròn vành vạnh lòng ta không khỏi xao xuyến nghĩ về cuộc sống, về tình yêu, về bóng hình một thuở để rồi những xúc cảm trào dâng đó được dệt thành những bài thơ về trăng buồn, cô đơn chất chứa tâm trạng. Cùng Thieuhoa chia sẻ bài viết sau đây để co thêm nhiều trải nghiệm khó quên bạn nhé !

tho-ve-dem-trang-buon 3

Thơ về trăng buồn cô đơn

Trăng Muộn

Tác Giả: Loan Nguyen

Trăng buồn hỏi gió đi đâu
Để trăng ôm một mối sầu tương tư
Hỏi mây để rõ thực hư
Mây cười lỏn lẻn, ậm ừ bay xa

Trăng ngồi xuống ngọn núi già
Rầu rầu một nét trông ra thật buồn
Gió thời bay khắp bốn phương
Bỏ trăng ở lại nhớ thương một mình

Ngắm nhìn đáy nước lung linh
Soi gương chợt thấy bóng mình hư hao
Gió ơi gió bỏ đi đâu
Để trăng ở lại đêm thâu một mình

Trăng về góc phố

Tác giả: Phạm Đình Dũng

Trăng về đợi em trên đỉnh núi
Soi bóng em về đêm hoang vu
Bóng trăng theo em về góc phố
Ngậm ngùi trăng để lại lời ru

Bóng trăng lặng thầm rời phố vắng
Điều hiu một cõi bóng trăng tàn
Mong manh từng sợi vàng xuyên tóc
Dệt tấm lụa trăng phủ tóc nàng

Xa em trăng về đồi ngã bóng
Nghiêng bóng trăng vàng dưới đáy sông
Đò xuôi dòng nước xin đi nhẹ
Kẻo vỡ trăng vàng chạnh bến mơ

Hạ vàng trăng sáng đêm long lanh
Bóng trăng lơ lững đậu trên cành
Bóng em đêm nay còn góc phố
Bóng trăng thơ thẩn lướt qua mành.

Trăng Khuya

Tác Giả: Le Huong

Ôm nỗi buồn thơ thẩn dưới trăng
Chị hằng nghiêng xuống ủi an rằng
Cớ sao lại cứ buồn ôm mãi
Hãy gởi nhờ cho gió cuốn phăng

Ngẫm nghĩ rồi than thở với mây
Mây cười chẳng biết tính sao đây
Thôi thì cứ gởi buồn ra biển
Sóng thủy triều trôi hết chẳng hay

Đêm xuống tâm tình với chính ta
Cô đơn chiếc bóng dưới trăng tà
Nhâm nhi từng giọt trà nghe nhớ
Tri kỉ giờ đây đã khuất xa

Trông người về đến để cùng vui
Chẳng thấy người đâu lại ngậm ngùi
Rượu rót thay trà ta uống cạn
Với buồn da diết mãi không nguôi

Người đâu sao chẳng đến bên ta
Bỏ mặc mình ta với lệ nhòa
Gió mát trăng thanh sao chỉ có
Một mình với nỗi nhớ người xa

Trăng khuyết

Tác giả: Nguyễn Hưng

Bước qua nhau trong một đêm trăng vỡ
Cố dằn lòng để ngỡ chẳng từng quen
Sao sầu rơi tựa lá trút bên thềm
Giọt mằn mặn môi mềm nghe chua xót.

Những vần thơ ngày nào từng nắn nót
Lời yêu thương lịm ngọt đã từng trao
Bao nhớ nhung một thuở ấy cồn cào
Ai đã vội cất vào miền quên lãng ?

Nhớ không em một đêm thanh trăng sáng ?
Nụ hôn đầu năm tháng chẳng thể quên
Gối cỏ mềm hai đứa đợi trăng lên
Vòng tay xiết dịu êm trong gió mướt.

Rồi đêm nào con đường mưa đẫm ướt
Bàn chân ai trượt lối bước sang ngang
Anh bơ vơ khi canh vắng muộn màng
Trăng tắt ánh bàng hoàng mây giăng kín.

Ái ân xưa giờ đây đành câm nín
Chỉ mình anh bịn rịn cũng bằng không
Bước qua nhau em có thấy nao lòng ?
Dẫu đã cố như không hề nhìn thấy.

Hết thật rồi dù chỉ bàn tay vẫy
Dõi bóng xa bỗng thấy lệ chực trào
Bầu trời đêm cơn gió đến lao xao
Hỏi anh rằng… khi nào trăng thôi khuyết ?

Biết làm sao… ngày mai anh đâu biết
Trăng tàn rồi da diết vẫn còn đây
Màn sương rơi phủ kín tấm thân gầy
Lối anh về… rơi đầy… mảnh trăng vỡ.

Như Ánh Trăng Tà

Tác Giả: Nguyen Van Gioi

Hôm nay sao bỗng dưng buồn quá
Ngó lại hình dong thấy đã già
Đau ốm tâm cang đang tàn phá
Chắc là đời tôi sắp lìa xa

Đi khám thuốc men tiền đâu trả
Gắng gượng, cho năm tháng dần qua
Rượu nhạt uống vào mong giải tỏa
Đau đớn quên đi, bớt nhạt nhòa

Trăng tròn trăng khuyết, ắt trăng tà
Rồi trăng khuất bóng, giống đời ta
Một ngày nợ thế đà xong trả
Thoát khỏi trầm luân, cõi ta bà

Hờn Trăng

Tác giả: Hồng Hiếu

Vầng trăng ai thả ngang trời
Để em tôi nhặt chơi vơi giữa chiều
Mơ màng kéo mảnh hồn phiêu
Đưa bàn tay níu tin yêu vọng về

Cánh diều ai thả ven đê
Để em tôi xõa tóc thề chạy theo
Thoảng cơn gió ghẹo đưa vèo
Mắt Huyền ngơ ngác trong veo dỗi hờn

Bài ca văng vẳng thâm sơn
Để em tôi bớt tuổi hờn giữa đêm
Lả tai khẽ đọng môi mềm
Tìm quên những giấc mơ êm níu giờ

Lời yêu ai thả chơ vơ
Để em tôi phải thẫn thờ yêu thương
Hồn ai thao thức canh trường
Gom vào nỗi nhớ ướp hương ái tình

Xin người chớ thả lặng thinh
Để em tôi mãi một mình cô đơn
Xin người chớ thả dỗi hờn
Để em tô điểm vẽ sơn cuộc tình.

5. Chùm thơ tình ánh trăng cô đơn trong đêm

Ánh trăng cô đơn hay chính anh/em đang cô đơn, đang thao thức nhớ đến người? Trong bóng đêm, dưới ánh trăng vàng thổn thức, bao nỗi nhớ trào dâng, bao xúc cảm hỗn độn dồn nén để những bài thơ tình ánh trăng cô đơn sau đây ra đời.

tho-ve-dem-trang-buon 4

Thơ về ánh trắng cô đơn

Hỏi trăng

Tác giả: Nguyễn Nguyệt Anh

Trăng ơi…!
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng.

Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở.

Trăng ơi trăng…! Đời có phải là nợ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá, người bờ bên xa lắc.

Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ.

Tự tình dưới trăng

Tác giả: Võ Minh Chí

Trăng lơ lững, bên thềm móc võng
Gió gọi về lắng đọng tim mơ
Tự tình ánh nguyệt dệt thơ
Đong đưa gửi mộng vu vơ chị hằng

Buồn lãng đãng, giăng giăng tơ rối
Dệt không thành một mối lương duyên
Phủ mình trước mộng ảo huyền
Lam chiều khói toả chung chuyên cửa hồn

Bão cát xoáy, vùi chôn luyến ái
Lục bình trôi ngược mái chèo xuôi
Mươi năm tình cảm vun bồi
Đắp xây tổ ấm giờ rồi mộng tan

Cung trầm bổng, tỳ đàn đứt gãy
Mảnh trăng sầu tháng bảy mưa ngâu
Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
Kết đàn Ô Thước nhịp cầu mỗi năm

Hồn khoắc khoải, trăng rằm rao bán
Lòng đơn cô như áng phù vân
Thương thân, phận bạc phong trần
Suy tư tình ái hương ngần thoáng bay.

Tháng Giêng Buồn

Tác giả: Viễn Phương

Thoảng nghe tiếng hạt kêu trăng
Nhớ thời xưa ấy đêm rằm tháng giêng
Vầng mây lả lướt che nghiêng
Hằng Nga vẫn đó triền miên lững lờ

Cuội ngồi ôm bóng bơ vơ
Ru tình thơ giữa mịt mờ bao la
Ngẫm ta như kiếp cuội già
Lỡ tương tư dáng kiêu sa giữa đời

Nỗi buồn da diết đầy vơi
Bao năm vấn vít tình người chốn xa
Xuân nay hương ngát la đà
Cố nhân đâu hỡi?-Mình ta đất trời

Tháng giêng tình ái buông lơi
Đêm rằm trở bước xa rời ước mơ
Sầu lên đỉnh nhớ thương chờ
Theo trăng dõi bóng tình thơ lạc loài

Trăng ơi

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Trăng ơi khi tỏ khi mờ
Nơi đây một bóng bơ bơ lạnh lùng
Trăng vờn mây núi chập chùng
Riêng ta một nỗi nhớ nhung ngút ngàn.

Một mình một bước lang thang
Trên đầu lẻo đẻo trăng vàng đi theo
Người buồn trăng chẳng trong veo
Khi tròn lúc khuyết khi treo khi chìm.

Nhìn trăng gửi gắm nỗi niềm
Khi than khi trách ta tìm đến trăng
Em buồn em trốn trong trăng
Sâu trong đáy mắt vầng trăng vơi đầy.

Trăng non trăng khuyết trăng gầy
Không gian tĩnh mịch thuyền này trong trăng
Trăng tròn vành vạnh vầng trăng
Tình em trong trẻo như trăng ngày rằm.

Ánh trăng vàng

Tác giả: Phạm Đình Dũng

Ai treo chi ánh trăng vàng
Lung linh một cõi mơ màng ta yêu
Đêm về nối tiếp trời chiều
Mộng tình một thuở đìu hiu bên đời.

Đêm nay trăng sáng chơi vơi
Một mình ta đếm sao rơi bên cầu
Tình ơi em đã về đâu
Chân trời mờ mịt chìm sâu trăng vàng.

Trăng ơi trăng có bên nàng
Cho ta nhắn gởi bao ngàn lời yêu
Gởi về một dáng yêu kiều
Ngàn năm muôn thuở bao chiều ta mơ

Tình trần em có thờ ơ
Trăng vàng vẫn sáng câu thơ vẫn còn
Trăng lên trăng đợi trên non
Tình ta một cõi trăng tròn lung linh.

Đường về trăng sáng bến đình
Con đò tách bến lặng thinh mái chèo
Dòng sông nước chảy đò theo
Trăng trên trăng dưới đò neo giữa dòng

Đêm nay trăng sáng trong lòng
Tìm trăng ta xuống đáy sông với người.

Buồn Ai… Ai Buồn

Tác Giả: Nam Phan Đình

Trăng khuya rơi rụng xuống cầu
Mình anh ngóng đợi, nỗi sầu rụng theo
Đường xưa lối cũ vắng teo
Sao rơi lặng lẻ bay vèo trong đêm

Hoa trôi, nước cuốn buồn thêm
Còn đâu những phút êm đềm bên nhau
Trời gieo chi lắm khổ đau
Tim anh lỗi nhịp biết bao lần rồi

Ánh dương ló dạng bên đồi
Tay không níu nổi, gót rời bước đi
Ngàn sau gặp gỡ có khi
Ái ân còn đó, ướt mi cay nồng

Rồi mai em cũng theo chồng
Người xưa dần khuất… bóng hồng vu quy

6. Những bài thơ hoài niệm về mối tình xưa dưới ánh trăng

Ngồi một mình trong đêm dưới ánh trăng vàng lòng ta không khỏi bồi hồi, xao xuyến nhớ về bóng hình một thuở, nhớ về những hoài niệm, những ki ức của mối tình xưa đã cố gắng chôn vùi trong tiềm thức để rồi những bài thơ tình viết về những hoài niệm của mối tính xưa sau đây ra đời. Cùng chia sẻ để tìm tiếng lòng của mình bạn nhé ! 

tho-ve-dem-trang-buon-06

Thơ hoài niệm về mối tình xưa dưới ánh trăng

TRĂNG BUỒN ĐÊM THU

Thơ: Trần Minh Tươi

Đêm nay nhìn ánh trăng ngà
Lòng buồn man mác như là nhớ thương
Thoảng trong gió ngát mùi hương
Dạ Lan chớm nở bên đường rung rinh

Đầu đình vẫn khóm trúc xinh
Một mình em đứng chung tình chờ ai
Môi son mắt phượng mày ngài
Dáng kiều tha thướt trang đài có hay

Tóc em sóng tựa làn mây
Gió thu khẽ thổi dâng đầy mắt trong
Yêu anh em mãi chờ mong
Khát khao cháy bỏng trong lòng anh ơi !

Trăng buồn cảnh cũng chơi vơi
Người buồn … người cũng lệ rơi mắt sầu
Đêm thu má đẫm giọt châu
Nhớ anh em biết để đâu hỡi người.

TRĂNG SẦU

Thơ: Nguyễn Thanh Tâm

Nửa đêm trăng gối đầu cành!
Phòng loan đơn lẻ em đành hẩm hiu
Anh giờ bên ấy… nồng yêu?
Bỏ rơi trăng lẻ đìu hiu mảnh sầu.

Mộng tình hai đứa còn đâu?
Những lời ân ái cùng câu trao thề
Anh quên vạt cỏ triền đê!
Quên em quên cả lối về thăm quê.

Đêm nay trăng rủ não nề!
Lén nhòm qua cửa bóng kề vai em?
Mây buồn che khuất song the
Cho em nỗi tủi, lệ be tràn bờ.

Trăng buồn soi bóng bơ vơ!
Chao nghiêng nửa khuyết thẫn thờ vì em
Giờ anh má gối ấm êm?
Riêng em không ngủ…sông mềm trăng trôi…

Còn đâu giấc mộng lứa đôi
Thương em đơn chiếc tình côi trăng sầu
Trăng sầu nửa bóng đi đâu?
Nửa trong còn lại…treo đầu đợi mong..

BÊN ÁNH TRĂNG SAY

Thơ: Hoàng Thị Oanh

Giờ này anh nhớ em chưa?
Sương đêm đã rụng trăng vừa mới lên
Nửa cong ghé lại bên thềm
Hôn bờ môi thắm dịu êm mơ màng

Sao trời trải rộng thênh thang
Ở nơi đây có một nàng ngóng trông
Làn mây trắng đẹp bềnh bồng
La cà bay nhẹ qua sông thuyền tình

Hằng buồn tựa dáng lặng thinh
Cuội ngồi dõi mắt một mình cơn say
Bao lời muốn được tỏ bày
Trở về chung gối đêm nay giấc tròn

Còn em tim quặn héo hon
Ngày qua tháng vẫn mỏi mòn từng canh
Trăng đêm nay vẫn nữa vành
Canh khuya vẫn đợi bóng anh trở về.

LỆ SẦU ĐÊM TRĂNG

Thơ: Thoại Yến

Lệ tuôn dòng lã chã tiễn người đi
Không nói được những gì lòng muốn nói
Sợ tan vỡ nên chỉ đành ngóng đợi
Lời vụt bay xa vợi chốn phương nào

Câu hứa thề giữ chặt biết là bao
Rồi cất kỷ để sâu tận đáy dạ
Cầu định mệnh đừng làm tim băng giá
Tự mĩm cười em đã hiểu rồi anh

Xây ước mơ cộng dĩ vãng ngọt lành
Tình ái mộng trời xanh người hiểu thấu
Hôm từ giã hát tình ca sáo sậu
Nếu lỡ làng ruột nẫu đến ngàn năm

Trách chi ai chỉ tại đời thăng trầm
Muốn cuộc sống trăm năm mà đâu dể
Vương chữ nợ xoay vòng tròn nhân thế
Ta yêu người hơn cả bản thân ta

Bến sông trăng lơ lững buổi chiều tà
Bên ghế đá ngắm hoa lục bình nổi
Ngẫm chua xót đời mình chi nên tội
Mà niềm mơ chới với não tâm hồn

Ngồi một mình nơi bến vắng hoàng hôn
Lòng nhung nhớ bồn chồn sao đến lạ
Nhưng lại nghĩ bây giờ mình xa quá
Thôi cũng đành buốt giá đợi thời gian.

SẦU TÍM ĐÊM THU

Thơ: Huỳnh Thông

Sương thu lạnh bao trùm khắp nẻo,
Trăng đêm nay sao méo chẳng tròn.
Tím buồn để dạ héo hon,
Người yêu ơi hỡi… có còn nhớ thương…?

Nghe buốt giá canh trường hiu quạnh,
Sương đêm rơi ướt lạnh vai gầy.
Thương ai mà khoé mắt cay,
Nhớ ai lòng thấy nặng đầy xót xa…?

Người yêu ở phương xa có biết,
Em nơi này da diết chờ mong.
Đêm nay thương nhớ ngập lòng,
Thu rơi sầu tím ướt dòng sông xưa !

Nơi hẹn cũ vẫn chưa dời đối,
Bến sông buồn, nhiều nỗi vấn vương.
“Người thương” còn nhớ người thương,
Có còn vương vấn người thương năm nào ?

Sông đêm nay cuộn trào dậy sóng,
Không còn soi hình bóng như xưa…
Người đi biền biệt xa đưa,
Đêm nay sầu tím vẫn chưa quay về!

Trăng Úa

Tác Giả: Senta

Em có biết trăng còn vương chữ nợ
Nên khuyết tàn khi mộng lỡ chia phôi
Người xa vắng cho lòng ai cứ ngỡ
Vầng trăng xưa kỷ niệm đã xa rồi

Đêm chìm khuất trái tim côi đau nhói
Một vầng trăng le lói góc hiên nhà
Miền xa thẳm có khi nào mời gọi
Em trở về trong giọt nắng vàng pha

Gió vẫn hát bản tình ca trìu mến
Sương vẫn rơi như thắm quện cơn say
Nếu anh đốt tình em trong ngọn nến
Được bao lâu để xóa hết tháng ngày

Trăng khắc khoải mặc đêm lay lắt gọi
Ở nơi nào có chiếu rọi lòng anh
Tìm một nửa tỏ bày điều chưa nói
Rằng em ơi tình ấy rất chân thành

Trăng Khuyết Cô Đơn 

Tác Giả: Huan Nguyen Dinh

Bao năm qua người đi xa biền biệt
Bỏ quê nhà mảnh trăng khuyết cô đơn
Nhớ ngày xưa bên nhau buổi trăng tròn
Mới nắm tay chưa kịp hôn người ấy

Trăng ngây thơ như tuổi em mười bẩy
Anh dại khờ như tờ giấy trắng tinh
Vầng trăng khuya chứng dám chuyện chúng mình
Mãi không quên một mối tình khờ dại

Mấy chục năm qua bấy mùa hoa cải
Người xưa ra đi đi mãi không về
Ngày tiễn đưa em tới cuối chân đê
Anh vẫn nhớ mái tóc thề trong gió

Anh về đây bước chân đi trên cỏ
Hoàng hôn nhạt nhoà chợt nhớ về em
Nhớ ngày xưa với ký ức dịu êm
Nghe sóng vỗ lòng càng thêm thương nhớ

Có lẽ chúng mình có duyên không nợ
Em bên bồi anh bên lở cách xa
Chúc cho em hạnh phúc với người ta
Tự an ủi âu cũng là phận số.

Vậy là Thieuhoa đã chia sẻ đến quý bạn đọc chùm thơ về đêm trăng buồn, thơ về trăng buồn, cô đơn, tâm trạng. Hi vọng, sau khi chia sẻ cùng bài viết bạn đã có thêm nhiều phút giây lắng đọng khó phai. Cảm ơn cac bạn đã chia sẻ bài viết ! Hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết sau !

>>>Xem nhiều hơn: TẬP thơ về trăng, thơ hay về trăng và tình yêu dạt dào xúc cảm

Hoài Thương

Bạn có hài lòng bài viết này?

SẢN PHẨM LIÊN QUAN
BÀI VIẾT LIÊN QUAN