Top 45+ bài thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn

Thiều Hoa » Blog » Thơ hay » Top 45+ bài thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn
Theo dõi Thiều Hoa trên Thiều Hoa Google News
Hãy cùng Thieuhoa chia sẻ tập thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn sau đây để có thêm nhiều trải nghiệm khó quên bạn nhé !

Được sinh ra và lơn lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ là niềm hạnh phúc khôn cùng của những người con. Tuy nhiên, trong cuộc sống đâu đó vẫn còn nhiều mảnh đời bất hạnh phải chịu kiếp mồ côi từ lúc còn nhỏ, phải chịu thiệt thòi đủ bề, nhiều mảnh đời còn phải lang thang đầu đường, xó chợ ăn xin từng bữa. Thương lắm những số phận mồ côi. Hãy cùng Thieuhoa chia sẻ tập thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn sau đây để cảm nhận bạn nhé !

1. TOP 10+ bài thơ về mồ côi hay, ý nghĩa

Có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất cha, mất mẹ? Có nỗi thiệt phận nào hơn nỗi thiệt phận mồ côi. Phận mồ côi phải chịu nhiều thiệt thòi, mất mát. Nếu bạn đang chịu cảnh mồ côi, hãy chia sẻ ngay Top những bài thơ về mồ côi hay, ý nghĩa sau đây.

Thơ về mồ côi hay, ý nghĩa

MỒ CÔI

Thơ: Hồng Giang

Em bơ vơ giữa dòng người đông đúc
Tìm đâu đây hạnh phúc giữa cuộc đời
Tấm thân gầy lang bạt khắp muôn nơi
Đôi chân nhỏ dã rời trong buốt giá

Biết về đâu giữa đường đời muôn ngả
Ai cho em một ngã rẽ nương nhờ
Tội tình thay ánh mắt ngước mong chờ
Ai thương xót cho trẻ thơ khờ dại

Dòng người xe vẫn ngược xuôi mê mải
Có mấy người thương hại kẻ mồ côi
Trời sang đông phố đã lạnh lắm rồi
Xót thân em vẫn ngồi chờ hy vọng

Về đâu đây nào còn ai mong ngóng
Mẹ cha em đã khuất bóng vô thường
Để dương trần hai đứa trẻ đáng thương
Nương tựa nhau trên quãng đường lang bạt

Ai thấu hiểu lòng trẻ thơ khao khát
Thêm một lần …..
Tiếng Cha quát ….
Mẹ la !

MỒ CÔI 2

Thơ: Hồng Giang

Gió giận hờn lách luồn tìm kẽ lá
Rét cong mình cuốn cả thoáng chiều đông
Em về đâu giữa cuộc sống hư không
Đứa trẻ nhỏ không người thân nương tựa

Xót thân em từ khi còn sấp ngửa
Phải lang thang lần nữa giữa dòng đời
Tuổi các em đáng ra được vui chơi
Được ấm êm trong vành nôi Cha Mẹ

Nhưng còn đâu để cho em san sẻ
Trẻ mồ côi đơn lẻ giữa phố đông
Hỏi ai cho được một chút nắng hồng
Bữa cơm no buổi chiều đông lạnh giá

Đường gập ghềnh vẫn chia về muôn ngả
Nào có đâu một ngã rẽ cho em
Đứa trẻ nghèo giữa cuộc sống lấm lem
Đang bơ vơ khát thèm tình nhân ái

Rồi mai đây tuổi thơ đầy khờ dại
Về đâu em ……
Hoang hoải …..
Những cuộc đời !

CẢNH MỒ CÔI

Thơ: Bảo Châu

Đời cơ cực tưởng rằng tha con trẻ
Sao các em còn bé đã lầm than
Để trẻ thơ phải sống cảnh cơ hàn
Không manh áo gió tràn da tím tái

Nhìn em thơ tim ta đau thắt lại
Cha, mẹ đâu em phải khổ thế này
Quá bần hàn đang sống cảnh lắt lay
Thân côi cút đêm ngày chui cầu cống

Đông cận kề gió lạnh thêm lồng lộng
Chẳng áo chăn không giường chiếu để nằm
Sống lang thang tương lai quá tối tăm
Tủi phận hẩm với trăm ngàn vất vả

Ngày tiếp ngày dòng đời mênh mông quá
Nhờ lòng thương của tất cả mọi người
Đồng bạc lẻ mà em đã cười tươi
Tô canh cặn bằng người trong nhung lụa

Nhìn em mà tim nhói đau lần nữa
Đông đến rồi cầu cống tựa nghỉ ngơi
Những mảnh đời sao thương quá em ơi
Nâng bút lên chợt rơi đôi dòng lệ.

NÓ MỒ CÔI

Thơ: Trúc Thanh

Nó đâu biết…
Nó cũng là giọt máu chảy ra từ tim mẹ
Bởi lâu rồi đời khoác lên mình một lớp vỏ hạt sương
Có gì ở buổi đến trường đầu tiên mà những đứa trẻ kia cứ gào lên khóc lóc?
Chắc cũng giống như những lần….
Nó xa mẹ trong mơ.

Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên sân cát
Nó ném que củi ra xa rồi im lặng đứng nhìn
Ước một lần được mẹ dìu vào giấc mơ bằng câu hát
Nhưng không…
Ngay từ những bước đầu đời
Nó hiểu…
Nó mồ côi!

Đâu ai kể nó nghe.
Đôi tay mẹ ấm như thế nào trong những đêm mưa gió.
Nó chỉ thấy mình bơ vơ khi nhìn người ta được mẹ dắt qua đường
Mỗi chiều chiều nhìn con chim sâu tha mồi về tổ
Nó lại nghẹn ngào…
Nó biết…
Nó mồ cô!

NGÀY GIA ĐÌNH

Thơ: Hồng Giang

(Tặng những mảnh đời cơ nhỡ)

Ngày gia đình là ngày gì hả anh
Mà mọi người muốn nhanh về xum họp
Lời em thơ vừa thì thầm thẽ thọt
Thoảng bên tai sao đau xót tâm can

Mẹ cha đâu để em phải gian nan
Thân thơ dại trước muôn vàn cơ cực
Đông buốt giá hạ về thì nóng nực
Gót chân trần tê nhức với thời gian

Ai lau khô dòng nước mắt ứa tràn
Ai ôm ấp lúc canh tàn cô quạnh
Ai sưởi ấm cho con tim giá lạnh
Ai cùng em nhặt nhạnh chút tình thừa

Cuối hạ rồi trời lúc nắng lúc mưa
Thu héo hắt tiếng đàn thưa khoan nhặt
Xót thân em giữa dòng đời lay lắt
Biết về đâu đắng ngắt kiếp mồ côi

Xin cho em một lần, một lần thôi
Được ấm êm ….
Trong vành nôi ….
Cha, Mẹ !

2. Chùm thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi

Sau đây chúng tôi xin chia sẻ những bài thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi, đáng thương. Hãy dành thời gian chia sẻ để cảm nhận rõ hơn nỗi đau, mất mát của những mảnh đời mồ côi bạn nhé !

Thơ về mồ côi mẹ cha buồn tủi

Kiếp mồ côi

Tác giả: Hải Đậu

Em ơi hãy ngủ cho muồi
Cùng chị lê bước ngược xuôi “kiếm tiền”!
Mấy hôm mưa gió triền miên
Em lại khát sữa khóc đêm liên hồi!

Suốt đêm cứ thế chị ngồi
Thay mẹ ru ngủ, vỗ về như xưa
Nào đâu có võng để đưa
Bàn tay khô buốt, tiếng ru nghẹn lời!

Cha mẹ đã ra đi rồi
Khi em vừa mới chào đời gần năm!
Nhà hoang tối đến em nằm
Ngày thì ngõ ngách xin ăn, tối về!

Nhớ mẹ nước mắt đầm đìa
Gọi mãi chẳng thấy cha về … cha ơi!
Thương em chỉ biết kêu Trời!
Cuộc đời bất hạnh, mai rồi ra sao …

Gục người trong giấc chiêm bao
Vui mừng nhìn thấy mẹ cha trở về
Ôm con lòng dạ não nề
Tiếng ru của mẹ ngày xưa đây rồi

Hôn con nước mắt tuôn rơi
Cha mẹ có tội với đời hai con
Nhìn hai đứa trẻ héo mòn
Nước mắt chảy ngược, nhói lòng cha yêu

Trần gian quả thật trớ trêu
Sinh ra đã phải sống đời phong ba
Con hãy bước theo mẹ cha
Về nơi xa thẳm cả nhà đoàn viên!?

Có cha, có mẹ ở bên
Cuộc sống con sẽ đời đời bình yên!?
Nghe em khóc thét … giật mình
Tỉnh giấc mới biết là mình mê man …

Em ơi hãy ngủ cho ngoan
Để chị chợp mắt sáng còn bế em
Cùng chị trên con đường mòn
Cầu người qua lại … mở lòng từ bi!

Đứa bé mồ côi

Tác giả: Duy Đức

Đợi đêm em lại trở về
Bên phần mộ mẹ nằm kề co ro
Bát cơm chiều ấy chưa no
Mẹ không còn nữa ai lo tấm gầy
Phương nào Cha ở có hay
Bỏ con côi cút nơi đây tủi hờn
Đêm nay gió giật từng cơn
Tuổi thân con khóc nhiều hơn Mẹ à
Lọt lòng thiếu vắng tình Cha
Giờ đây lại phải cách xa Mẹ rồi
Lâm vào cảnh sống mồ côi
Nhìn em ai chẳng bồi hồi xót thương
Tuổi thơ không biết mái trường
Đôi chân nhỏ bé muôn phương đường đời
Thấm lòng những giọt nước rơi
Tại sao lại phải vào đời trẻ thơ
Em còn nhiều lắm ước mơ
Khác khao đến lớp mong chờ ngày mai
Kêu thầm nức nghẹn tiếng ai
Sẻ chia em lúc bờ vai diệu mềm
Cho em nghị lực sống thêm
Để mai em bước trên thềm an vui…..!

Kiếp Mồ Côi

Tác giả: Ngọc Nghĩa

Người ta có Mẹ có Cha…
Còn tôi mất Mẹ xa Cha lâu rồi!
Ai người thấu hiểu mồ côi?
Nay đây mai đó nổi trôi phận đời!
Mồ côi tội lắm người ơi!
Nghĩa là mất cả bầu trời yêu thương…
Lệ rơi rơi suốt đêm trường!
Còn đâu đâu nữa tình thương Mẹ mình?
Người ta áo lụa đẹp xinh…
Trong vòng tay ấm gia đình yên vui.
Nhìn họ lòng thấy bùi ngùi…
Ai người mất Mẹ mà vui bao giờ?
Thôi đành mang kiếp bơ vơ…
Mãi không còn nữa bến bờ yêu thương.

Thương Mồ Côi

Tác Giả: Hue Dam

Thương xót cho những trẻ mồ côi
Trời khiến con phải bất hạnh rồi
Mất đi thân thuộc bao chua xót
Nước mắt hai hàng lã chã rơi!

Từ khi cha mẹ rời thế rồi
Đời con như đã mất đi thôi
Có cha có mẹ nhiều hạnh phúc
Thiếu vắng sinh thành buồn đơn côi.

Nhìn con ngây thơ chẳng biết gì
Lòng người đau xót lệ đẫm mi
Mai này trên bước đường trần thế
Con mãi đau buồn cảnh biệt ly!

Mồ côi

Tác giả: Tố Hữu

Con chim non rũ cánh
Đi tìm tổ bơ vơ
Quanh nẻo rừng hiu quạnh
Lướt mướt dưới dòng mưa.

Con chim non chiu chít
Lá động khóc tràn trề
Chao ôi buồn da diết
Chim ơi biết đâu về.

Gió lùa mưa rơi rơi
Trên nẻo đường sương lạnh
Đi về đâu em ơi
Phơi thân tàn cô quạnh!

Em sưởi trong bàn tay
Cho lòng băng giá ấm
Lìa cành lá bay bay
Như mảnh đời u thảm!

Con chim non không tổ
Trẻ mồ côi không nhà
Hai đứa cùng đau khổ
Cùng vất vưởng bê tha

Rồi ngày kia rã cánh
Rụi chết bên đường đi…
Thờ ơ con mắt lạnh
Nhìn chúng: “Có hề chi!”.

>>>>XEM THÊM: TẬP thơ về cuộc sống khó khăn, thơ về cuộc đời bất hạnh, đáng thương

3. Tập thơ viết về kiếp mồ côi thật hay và cảm động

Những bài thơ về kiếp mồ côi sau đây thật hay, thật cảm động. Bạn hãy dành thời gian chia sẻ để thấu hiểu hơn nỗi đau, nỗi mất mát, đáng thương của những số phận mồ côi bạn nhé !

Thơ về kiếp mồ côi thật hay

TRẺ MỒ CÔI

Thơ: Dương Tuấn

Ai mang em đến với cuộc đời này ?
Để nếm trải đắng cay và bất hạnh
Để em tự hỏi lòng trong cô quạnh
Ai ban em.. bất hạnh.. cuộc đời này?

Chân vô hồn trong một buổi sớm mai
Bụng trống rỗng.. biết cùng ai san sẻ
Thưa cô chú… cho con vài bạc lẻ
Lạy ông bà… thương giùm trẻ mồ côi.

Dám nghĩ gì chuyện mơ ước xa xôi
Miếng bánh, nắm xôi cũng xong rồi một bữa
Ly nước dư… trong ngày hè đổ lửa
Bát cơm thừa… lót dạ giữa mùa đông.

Riêng một điều duy nhất em ước mong
Có Mẹ, có Cha cũng như bao người khác
Dẫu đời sống có nghèo hèn, rách nát
Cơm, muối, dưa cà mộc mạc.. thế mà vui.

Ước một lần được gọi tiếng “Cha ơi! ”
Một lần thôi.. nhìn nụ cười của Mẹ
Để thắp sáng lại tâm hồn thơ trẻ
Nhỏ nhoi thế mà.. có lẽ.. cũng là không.

Gió nuôi em… từ những đêm đông
Nắng hạ dạy… gắng gồng mà sống tiếp
Khi mệt nhoài lăn đùng ra ngủ thiếp
Trong mơ vẫn còn..tha thiết gọi…. Mẹ ơi!..

MÙA XUÂN CỦA EM

Thơ: Dương Tuấn

Trăm hoa đua nở dưới nắng vàng
Từng đàn én lượn gọi mùa sang
Nhà nhà nhộn nhịp vui xuân mới
Tiếng cười câu chúc thật râm ran.

Em vẫn bơ vơ bên vệ đường
Mong nhờ cô bác rũ lòng thương
Nửa bát cháo lòng ai ăn dở
Mẫu bánh con con phía cuối đường.

Ai thả đời em chốn dương trần
Không nhà không cửa chẳng ai thân
Bao người ngoảnh mặt vờ không thấy
Tìm việc mưu sinh chẳng ai cần.

Xuân về nhân thế ngập niềm vui
Xuân đến bên em quá ngậm ngùi
Vẫn đôi chân trần, manh áo rách
Đói lòng cầu thực khắp ngược xuôi.

Mùa xuân của em mãi đợi chờ
Một lần ôm Mẹ ấm lòng thơ
Một lần gọi tiếng Cha trìu mến
Xuân của đời em.. những giấc mơ.

NGỦ ĐI EM

Thơ: Dương Tuấn

Mẹ mất rồi.. Cha giờ ở nơi đâu ?
Bao khó nhọc đổ lên đầu con trẻ
Ngủ đi em.. trong giấc mơ có Mẹ
Giọng ngọt ngào khe khẽ những lời ru.

Ngủ đi em …dẫu trời đất âm u
Hay mưa bão mịt mù đi chăng nữa
Anh bên em mãi mãi là ngọn lửa
Sưởi ấm hồn bằng chan chứa tình thương.

Kiếp lang thang phía cuối chợ đầu đường
Manh áo rách giữa màn sương đêm lạnh
Thưa cô bác xót thương giùm hoàn cảnh
Lạy Phật Trời Thần Thánh tỏ lòng soi.

Cha bạc lòng con sống kiếp mồ côi
Theo dì ấy.. Mẹ buồn rồi Mẹ mất
Con tội chi mà đầu trần chân đất ?
Cơm chẳng no.. áo mặc cũng chẳng lành.

Con về bên mộ Mẹ cỏ đã xanh
Em ngã bệnh khó dỗ dành mãi khóc
Nhớ lời Mẹ làm anh nên bảo bọc
Mẫu bánh mì lăn lóc.. để phần em.

Trời là nhà, đất lạnh tấm chăn đêm
Xin khắp chốn mong tìm ai thương xót
Nước lã đây.. anh thay dòng sữa ngọt
Bởi phận mình kiếp bèo bọt em ơi !

Em ngủ rồi anh cũng thiếp đi thôi
Ngày đến tháng biển đời anh sẽ gắng
Em ấm không giữa màn đêm tĩnh lặng ?
Mẹ đã về mang nắng sưởi hồn ta.

KIẾP MỒ CÔI

Thơ: Bảo Châu

Tối rồi em đói quá thôi
Chị lê từng bước lệ rơi đôi dòng
Mỗi ngày vất vả lòng đong
Tối về cầu cống đèn chong nhờ trời

Bạn bè trang lứa vui chơi
Cha mẹ đưa đón mặt ngời sáng tươi
Em đây chẳng nở nụ cười
Áo quần rách rưới nhờ người đi qua

Nhìn em lòng quá xót xa
Đôi bàn chân nhỏ vào ra gầm cầu
Cha, mẹ em ở nơi đâu???
Để em đói khát tim sầu biết không???

Đông về gió lộng mênh mông
Không quần, chẳng áo nghe lòng nhói đau
Cầu trời lạnh giá qua mau
Để em bớt khổ cùng nhau mỉm cười

Mong em được giống bao người
No cơm, ấm áo vui tươi đến trường
Em ơi sao thấy quá thương
Nhìn em tôi lại lệ vương mi rồi

TỦI PHẬN

Thơ: Thu Hà

Ngủ đi mà cô bé nhỏ kia ơi
Dù biết thiếu câu ru hời của Mẹ
Bao đêm rồi nhỏ vẫn thường lặng lẽ
Tự ru mình….một đứa trẻ cô đơn

Tuổi thơ ngây mang nặng nỗi tủi hờn
Lang thang sống qua từng cơn đói khát
Là ai kia khiến đời em phiêu bạt
Sớm trải đời chua chát lẫn đắng cay

Tự nuôi thân để được sống qua ngày
Em cũng ước được bàn tay chăm sóc
Được vui chơi rồi đến trường lớp học
Được về nhà nũng khóc với mẹ cha

Đời dạy em bằng hai tiếng thật thà
Không toan tính kêu la mà cam chịu
Em mơ ước đôi bàn tay giải cứu
Để chẳng còn bận bịu chuyện áo cơm.

4. Những bài thơ viết về trẻ mồ côi, không nơi nương tựa

Những đứa trẻ mồ côi thật đáng thương. Cùng lứa tuổi lẽ ra đang được sống trong tình yêu thương, đùm bọc của mẹ cha, còn đằng này phải lang thang, phiêu bạt đầu đường xó chợ xin từng miếng ăn qua bữa. Thật đáng thương biết bao. Cùng chia sẻ những bài thơ viết về trẻ mồ côi, không nơi nương tựa sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Thơ viết về trẻ mồ côi đáng thương

Tán cây nghiêng mình che đứa trẻ mồ côi đang ngủ gật

Thơ: Trương Mỹ Ngọc

Trên những tờ báo sáng còn thơm mùi giấy

Tôi đã gần như nhìn thấy nỗi bất hạnh thế hệ mình

Về em bé bị bạo hành, về những người chết trẻ

Tôi đã nhìn thấy một tinh cầu buồn tẻ

Buồn như ánh mắt chàng trai gieo mình xuống chân toà cao ốc

Giữa phố phường lấp lánh đèn hoa…

Cây đàn ghi-ta cũ vừa bị trộm tối qua

Trộm mất linh hồn người nghệ sĩ già phơi mình trong gió

Tôi tự hỏi tên trộm ấy có yêu nghệ thuật hay không

Câu trả lời đôi khi chỉ là có hoặc không

Nhưng cũng sẽ là những lưng chừng không không – có có

Kẻ dùng ngòi bút tô điểm cho mình chắc gì đã yêu thơ (?)

Những gương mặt xa lạ tôi đã gặp trên đường

Có khi lại là người ai đó ngày đêm mong nhớ

Là người cha xa nhà, là người chồng xa vợ

Là đứa con mười mấy năm lập nghiệp xứ người

Là đứa trẻ đi lạc ai đó đã tìm kiếm suốt một đời

Là xót xa, đợi chờ, là đau thương ở một phương trời khác

Kẻ lang thang rót gió vào những chai thủy tinh

Đong mây vào chiếc bọc nilon ai đó làm rơi trên phố

Ký ức về mùi cơm sôi hòa với sự ồn ào khói bụi

Những buổi tối ngửa mặt lên trời nắm đầy một vốc tay sao

Ngân hà bao la chưa bao giờ hồi đáp những ước ao

Về ngôi nhà từng yên vui trong mảnh vụn mơ hồ thuở nhỏ

Mặt trời dịu dàng hôn lên những vạch kẻ đường

Tán cây nghiêng mình che đứa trẻ mồ côi đang ngủ gật

Những hôm mưa mịt mù có hiên nhà xa lạ làm ô

Thành phố loang loáng nước cho đứa trẻ soi mình trong gương

Đèn đường như sao thắp cho em ánh sáng của niềm hy vọng

Gió đưa chiếc nôi mềm ru em yên bình giấc mộng giữa đêm.

CÁNH CHIM NON MÙA ĐÔNG

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em như chim non chưa kịp biết bay.
Phải kiếm sống đêm ngày nơi phố vắng.
Bữa đói bữa no cuộc đời cay đắng.
Nuốt lệ vào lòng em chẳng oán than.

Biết khi mô mới hết cảnh cơ hàn.
Bát cơm hẩm ngày ngày chan nước mắt.
Nhìn thấy em mà lòng đau như cắt.
Có bao người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Sao không chung tay nâng đỡ trẻ thơ.
Để cho em có giấc mơ hạnh phúc.
Ước mơ tới trường trở thành hiện thực.
Không còn giá băng những lúc đông về.

Trái tim non không còn lạnh tái tê.
Không lay lắt sống bên lề xã hội.
Tương lai về đâu khi toàn bóng tối.
Không người thân ai chỉ lối dẫn đường.

Cầu xin trời cao hãy rủ lòng thương.
Cho em có bờ vai nương tựa nhé.
Đời mồ côi không có cha có mẹ.
Mong mọi người hãy san sẻ lòng nhân.

EM SẼ VỀ ĐÂU

Thơ: Tùng Nguyễn

Kiếp phận đời em thật quá thương
Ngoài kia lạnh giá vẫn bên đường
Thân gầy tất thiếu không nơi tựa
Bụng đói quần trơ chẳng chỗ vương
Hiện tại về sau chưa kẻ đoán
Tương lai phía trước khó ai lường
Sinh ra lúc nhỏ sao mà vậy
Bố Mẹ đâu rồi hỏi đáng gương .?

KIẾP MỒ CÔI

Tác giả: Yên Bình

Bao ngày nắng cháy với mưa rơi
Cuộc sống bon chen ở giữa đời
Góc chợ đầu đường thân hôi hám
Lang thang vất vưởng áo tả tơi
Quần dơ rỗng túi nằm chiếu đất
Bụng đói chân rung đắp mền trời
Bơ vơ lạc lõng hồn non trẻ
U buồn số phận kiếp mồ côi.

PHẬN ĐỜI MỒ CÔI

Tác giả: Thái Tài

Trong tang thương đau xót tủi lệ hờn
Nghẹn đắng lòng thốt tiếng...mẹ cha ơi !!!!
Sao bỏ con bơ vơ lạc nẽo đời
Giữa mịt mù trùng khơi ngàn sóng dữ

Mắt hoen sầu khát khao về quá khứ
Nơi mái ấm đọng đầy tiếng yêu thương
Tuổi thơ con được vui bước đến trường
Tháng ngày dài ru mộng đời bình yên

Có cha yêu và bóng dáng mẹ hiền
Hạnh phúc ngọt tình đoàn viên ấm áp
Bỗng đâu trời nỗi gió giông bão táp
Đem mây mù phủ lấp bóng đời con

Trong phong ba mẹ cha đã không còn
Bao đêm trường mỏi mòn lệ than khóc
Cánh chim non chơ vơ trong cô độc
Lạc loài trôi giữa biển đời mênh mông

Tủi thân con bơ vơ xót nghẹn lòng
Lệ đẫm tràn mơ bóng....mẹ cha ơi !!!!

5. Chùm thơ buồn về phận mồ côi

Phải chịu kiếp mồ côi với bao tủi hờn buồn thật buồn. Có nỗi đau nào hơn thế ? Có nỗi thiệt thòi nào hơn thế? Cùng chia sẻ chùm thơ buồn về phận mồ côi sau đây để thương hơn những số phận mồ côi bạn nhé !

Thơ buồn về phận mồ côi

Phận Mồ Côi

Tác giả: Võ Quang Hân

Cuộc đời sao lắm trái ngang
Nhìn em mà thấy xốn xang trong lòng
Đời là cõi tạm hư không
Sao em không được sống trong sang giàu?

Thân em khổ ải đớn đau
Mưu cầu cuộc sống còn lâu mới thành
Buồn cho một kiếp lai sanh
Miếng ăn không có nhìn đành vậy sao?

Em sinh giờ giấc khi nào?
Mà sao tủi cực lao đao tháng ngày
Lang thang lây lất đó đây
Bên lề cuộc sống đoạ đày tấm thân

Đời em còn lắm gian truân
Nhìn mà đau xót bâng khuâng nỗi niềm
Cảnh đời cơ cực triền miên
Tuổi thơ không có muộn phiền quanh năm

Nhìn về một thoáng xa xăm
Mong sao cay đắng âm thầm qua đi
Cầu Trời khấn Phật độ trì
Cho em thoát cảnh sầu bi muôn đời.

Em Bé Mồ Côi

Tác giả: Nhà Thơ Quang Lâm

Ôi thương bé mồ côi
Cuộc đời không cha mẹ
Đứng co ro góc phố
Lệ tuôn rơi nhạt nhoà
Hỏi trời từ bi đâu
Sao để thân phận đó
Đứng trước gió bão giông
Hứng chịu đời cơ cực
Chúa Jêsu người ở đâu
Không mở rộng vòng tay
Bao chùm cả thế giới
Ôm vô vàn em nhỏ
Thoát khỏi kiếp long đong
Ôi đức phật nhân sinh
Có nhân rồi có quả
Nghịch cảnh hay tham giàu
Sinh con ra rồi bỏ
Ôi sao lại nhẫn tâm
Chính nghĩa sao lặng câm
Không ra khỏi ánh sáng
Khi nắng tràn vỡ mộng
Ôi! em bé mồ côi
Thương lấy tấm thân tàn
Khi em còn rất nhỏ
Lưới trời bao bọc đấy
Em ơi hãy cố lấy
Đôi tình người chân thật
Chẳng lừa lọc em đâu
Khi nắng vàng xoã xuống
Em ngủ nơi chốn nào
Giữa đời cơ cực thế
Tim em có đắng cay.

Mồ Côi

Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên

Mẹ đi rồi, về phương nao …xa lắm!
Những lá thư con gửi …chẳng hề đi
Dưới hiên mưa nghe tiếng vọng thầm thì
Lòng cứ ngỡ mẹ về thăm con dại…

Chiều nay phố bao người qua kẻ lại
Họ lo toan hối hả lướt qua nhanh
Có lẽ ở nhà, còn bao chuyện đợi, dành
Đâu để ý một mảnh đời côi cút

Có những đêm con giật mình thao thức
Dưới đêm đen hư ảo ánh ma trơi
Ôi có nỗi sợ nào hơn thế mẹ ơi!
Giây phút ấy con thầm mơ có mẹ.

Chiều nay gió ru tàng cây khe khẽ
Khói hương bay về tận chốn hư không
Cỏ héo khô trong nắng hạ oi nồng
Mẹ có biết con đã về với mẹ….

Mồ Côi Mẹ

Tác giả: Phạm Hoàng Tuyên

Mẹ qua đời anh thẩn thờ đau xót
Cỏ chưa xanh mồ, chị cũng vội ra đi
Thương con thơ còn bé bỏng biết gì.
Mồ côi mẹ, cả hai cùng nương tựa
Có những hôm nhọc nhằn bên bếp lửa
Làm mâm cơm với đĩa cá, tô canh
Con không ăn, anh phải cố dỗ dành
Bỗng nó bảo – Mẹ nấu canh ngon nhất!
Anh nghẹn ngào – Mẹ nấu ngon là thật!
Nhưng mẹ ba còn biết nấu ngon hơn.
Nay hai ta đều mẹ mất đâu còn
Con hãy cố dùng cơm ba nấu nhé!
…..
Bên mâm cơm cả hai cùng lặng lẽ
Nhớ mẹ mình, hai kẻ nhớ – hai tim.

Mồ Côi

Tác giả: Điền Phong

Nhìn cuộc sống muôn màu vạn vẻ
Giữa chợ đời con trẻ lầm than
Sầu đông vạn mối cơ hàn
Lòng đau dạ xót chứa chan lệ buồn.

Nơi cuối bể em luôn tha thiết
Chẳng gia đình em biết làm sao
Áo phong rách cũ phai màu
Đông về giá rét nhìn đau đớn lòng

Em mong được một vòng tay ấm
Có cha yêu mẹ ẵm vui đùa
Ngắm bình minh sáng say sưa
Tay cầm chong chóng gió lùa thổi quay

Bỗng phút chốc buồn cay khóe mắt
Giấc mơ hồng vụt tắt còn đâu
Bước chân lẳng lặng âu sầu
Thương em khóc tủi dòng châu lại trào.

Hy vọng, Tuyển tập 45+ bài thơ về mồ côi, thơ viết về phận mồ côi tủi hờn trên đây đã mang lại cho bạn nhiều xuc cảm khó phai. Nếu bạn mong muốn được sưu tầm thêm những bài thơ về cuộc đời hay, ý nghĩa khác, đừng quên thường xuyên theo dõi trang web của Thieuhoa.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN