Tuổi 40 – một cột mốc đáng nhớ trong cuộc đời. Đó là thời điểm mà chúng ta đã trải qua một chặng đường dài, đầy những thử thách và thành tựu. Đứng trước ngưỡng cửa này, ta không thể không nhìn lại quá khứ và nhìn đến tương lai. Và những xúc cảm đặc biệt khi bước qua tuổi 40 đã được gửi gắm qua tập thơ tuổi 40, thơ viết cho tuổi 40 cực hay sau đây.
1. TOP những bài thơ tuổi 40 hay nhất
Mỗi người đều có những câu chuyện riêng tại tuổi 40. Những thành công đã đạt được, những mục tiêu đã hoàn thành, những thất bại đã học được từ đó, và những hạnh phúc đã tìm thấy. Những lần yếu đuối đã trở nên mạnh mẽ hơn, và những giá trị cốt lõi đã được khám phá và định hình rõ ràng hơn. Cùng trải lòng với Top những bài thơ tuổi 40 hay nhất sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ tuổi 40 hay, ý nghĩa
VIẾT CHO TUỔI 40
(Sưu Tầm)
Biết bao giờ…trở lại thuở đôi mươi..
Tuổi mộng mơ…chất thơ tràn mơ ước..
Tuổi trăng tròn…biết bao nhiêu ong bướm..
Luôn lượn lờ…bao kẻ đón người đưa…!Bao mùa xuân ta say sưa đón lấy..
Bổng giật mình…đã chạm ngưỡng 40
Ôi thời gian…sao nghiệt ngã biết bao..
Âm thầm cướp đi tuổi thanh xuân phơi phới…Tuổi 40 đã bao lần va vấp..
Đã trưởng thành trong bão táp khó khăn..
Đã đi qua những chiều đầy gió chướng..
Nên tâm hồn cũng lất phất…đớn đau..Tuổi 40…biết bao nhiêu nghẹn ngào..
Giỏi che đậy…những khổ đau thầm kín…
Dù nước mắt đang chực chờ…tuôn xuống..
Nhưng cố kìm lòng…chỉ đọng lại khóe mi…Tuổi 40…nét xuân vẫn mặn mà..
Dù khóe mắt…vết chân chim…len lỏi…
Sâu thẳm tâm hồn vẫn đang rực lửa..
Tuổi 40..cũng cuồn cuộn tình yêu..Xuân 40 cũng gợi tình lắm nhé..
Cũng dạt dào…cũng nồng cháy khi yêu..
Cũng mộng mơ…cũng thổn thức men tình..
Cũng say nắng…cũng ngập tràn chất thơ…
TUÂN…TỨ TUẦN…
(Sưu Tầm)
Bốn mươi đang độ xuân thì
Bốn mươi là lúc ôm ghì tuổi xuân
Bốn mươi giũ sạch bụi trần
Bốn mươi là lúc rất cần được yêu .Xuân xưa vốn khổ trăm điều
Yêu đương chật hẹp lại nhiều trái ngang.
Bốn mươi xuân vẫn bẽ bàng
Trái tim bùng cháy hỏi chàng biết không.Bốn mươi tình trải mênh mông
Đôi má rải nắng thu nồng hương yêu.
Bốn mươi nét đẹp mĩ miều
Phấn son cũng bớt ít nhiều bờ môiBốn mươi mắt vẫn liếc cười
Chân chim in dấu vết lười thời gian
Bốn mươi vừa hết hạ vàng
Trời thu trong vắt mơ màng mộng xuânEm ơi! Cái tuổi tứ tuần
Mắt còn ươn ướt tần ngần bờ môi!
Tứ tuần cũng phải yêu thôi !
Anh vẫn đang đợi trái rơi vào lòng .
BỐN MƯƠI VẪN DẠI KHỜ
Thơ : Nguyễn Đình Huân
Bốn mươi từng trải nắng mưa
Không còn trẻ nữa cũng chưa phải già
Người nói đã cũ đàn bà
Có kẻ lại bảo gừng già mới cayBốn mươi kinh nghiệm tràn đầy
Hồi xuân ánh mắt hây hây má hồng
Bốn mươi đượm cháy tình nồng
Tình không có tuổi cũng không có lờiKhi yêu say đắm bồi hồi
Bốn mươi cũng đã nửa đời bôn ba
Đắng cay mặn ngọt đã qua
Cũng từng có một mái nhà như mơTổ ấm ngày ấy nên thơ
Bây giờ tình đã bơ vơ sớm chiều
Bốn mươi vẫn muốn được yêu
Mình ai một bóng cô liêu đợi chờBốn mươi tuổi vẫn dại khờ
Con tim yêu muốn hẹn hò cùng ai
Vẫn mơ về một ngày mai
Cuộc sống hạnh phúc tương lai ngọt ngào.
Bốn Mươi Xuân
Tác giả : Trần Thị Thủy
Bốn mươi xuân tưởng đã già
Nhưng mà vẫn thấy hồn là trẻ thơ
Vẫn còn hồi hộp đợi chờ
Vẫn còn say đắm trong mơ kia mà .Bốn mươi xuân vẫn thướt tha
Áo dài trên phố vẫn là cười vui
Mặt tươi da trắng mắt ngời
Tới đâu cũng thấy khoảng trời sáng xanh .Bốn mươi xuân vẫn tươi cành
Hoa kia còn thắm trao Anh cơ mà
Càng thêm hương sắc mặn mà
Càng thêm say đắm gừng già càng cay .Bốn mươi xuân vẫn mê say
Hoa thơm bướm lượn ngất ngây trong lòng
Vững tin hạnh phúc bên chồng
Chăm con khỏe mạnh vẫn hồng nét duyên .Bốn mươi xuân vẫn bình yên
Hòa mình vào với thiên nhiên cuộc đời
Vẫn như sao sáng trên trờiVẫn như hoa đẹp rạng ngời bên Anh !
Tuổi 40
Tác giả : Tocngan. HYTV
Bốn mươi đâu phải đã già
Bốn mươi tuổi vẫn như là thanh niên
Bốn mươi tuổi vẫn hồn nhiên
Bốn mươi tuổi vẫn cứ nghiền búc phây.Bốn mươi càng ngắm càng say
Bốn mươi tuổi vẫn hây hây má hồng
Bốn mươi tình vẫn mặn nồng
Bốn mươi đằm thắm môi hồng xinh tươi.Bốn mươi vẫn đẹp rạng ngời
Bốn mươi nhìn vẫn tuyệt vời biết bao
Bốn mươi lòng vẫn xuyến xao
Bốn mươi vẫn mãi khát khao bên người.Bốn mươi vẫn cứ yêu đời
Bốn mươi tuổi vẫn xinh tươi mỗi ngày
Để cho ai đó ngất ngây
Để cho ai đó đắm say bên mình.
Tuổi Bốn Mươi
Tác giả: Tocngan.HYTV
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Không còn thấy nét rạng ngời son trẻ
Bởi cuộc sống trải qua nhiều ngã rẽ
Vẫn kiên cường và mạnh mẽ vươn lên.
Người đàn bà chạm ngưỡng tuổi trung niên
Luôn cất giấu mọi ưu phiền lo lắng
Mong ngày tháng được sóng yên biển lặng
Dẫu bão lòng muốn san phẳng thế gian.
Tuổi bốn mươi vẫn khao khát vô vàn
Lời thủ thỉ thật chứa chan tình cảm
Vòng tay ấm cùng nụ hôn khẽ chạm
Như cái thời chỉ mười tám đôi mươi.
Tuổi trung niên đứng bên dốc cuộc đời
Ngoảnh nhìn lại xuân thì trôi qua mất
Dù công việc luôn bộn bề tất bật
Vẫn mặn mà và cũng rất đáng yêu!
Tuổi bốn mươi tựa nắng ngả sang chiều
Yêu cháy bỏng khiến hồn xiêu bao kẻ
Đang ướp mật ủ men say nhè nhẹ
Tỏa hương nồng như trẻ lại hồi xuân.
Phận Em
Tác giả: Phạm Ngoc Vĩnh
Bốn mươi xuân…có đâu già
Nhưng còn chi cái mặn mà chờ trông
Người ta vui vợ vui chồng
Còn em ngồi giũ tóc hong rối là…
Cái duyên sẻ bảy chia ba
Cau vàng quá lứa, trầu đà héo giây
Buổi thương, bến chật đò đầy
Ngày mong, ráng đỏ trăng gầy ven sông
Mỗi ngày nhặt một sợi cong
Rưng rưng tóc chải ngược dòng thời gian
Trăng ơi! Đêm lặng đêm tàn
Thôi đừng sấp bóng cho choàng nỗi khuya!.
Bước Vào Ngưỡng Cửa Trung Niên!
Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Bước vào ngưỡng cửa trung niên
Mất đi dáng vẻ hồn nhiên ngày nào
Tự ti nó đến mời chào
Tự tin nhan sắc thuở nao mất rồi
Làn da xuất hiện đồi mồi
Da tay khô cứng phải bôi kem vào
Tàn nhang xuất hiện như sao
Dùng kem chống nắng hàng rào cho da
Trên đầu xuất hiện sương sa
Sợi đen sợi trắng như là muối tiêu
Chân chim xuất hiện khá nhiều
Xung quanh khóe mắt đăm chiêu một thời
Lưng ong thắt đáy than ơi!
Thay vào vóc dáng tả tơi bèo nhèo
Ba vòng chẳng biết đâu eo
Từ trên xuống dưới một lèo giống nhau
Bởi nên cần phải chuốt trau
Yoga, thể dục tập mau mỗi ngày
Trang điểm vũ khí trong tay
Kem che khuyết điểm bôi ngay chờ gì
Vita – min mua uống nó đi
Rau xanh củ quả ăn thì tốt hơn
Ít dùng béo ngọt làm ơn
Tinh bột hạn chế ít hơn nếu dùng
Kèm theo uống nước bổ sung
Mỗi ngày chịu khó cấp cung vào người
Thảnh thơi nét mặt vui tươi
Đừng nên cau có mà cười nhiều hơn
Làn da sẽ lại bóng trơn
Mặt nạ chăm sóc da sờn cũng bay
Phụ nữ lại thấy đẹp ngay
Xóa đi mặc cảm mỗi ngày tự ti
Ra đường mạnh dạn bước đi
Nhìn vẫn hấp dẫn kém gì trẻ đâu.
Vẫn Như Thuở Thanh Xuân
Tác giả: Diệp Minh Tuyền
Khi mái tóc trên đầu chớm bạc
Đuôi mắt dài rạn những vết chân chim
Anh bỗng hiểu một điều rất thật
Chúng mình vừa qua hết tuổi trung niên
Làn da nõn , mái tóc đen thuở ấy
Em trao anh , đã lặn hết đâu rồi ?
Vòng tay ấm một thời trai trẻ ấy
Anh nâng em , nay đã mỏi rã rời
Chỉ còn lại những nguyên trinh thời con gái
Là tấm lòng chung thủy ở nơi em
Chỉ còn lại nỗi đam mê mãi mãi
Nơi tim anh vẫn vỗ nhịp êm đềm
Ai dám bảo tình già là vô vị
Sống bên nhau với nhịp điệu chán nhàm
Riêng với ta càng già càng tri kỷ
Đôi tim nồng vẫn quấn quýt như sam.
2. Chùm thơ hay viết cho phụ nữ tuổi 40
Phụ nữ tuổi 40 đã trưởng thành và biết rõ giá trị của sự độc lập, họ không sợ cô đơn và luôn sẵn sàng đối mặt với những thử thách của cuộc sống. Hãy dành thời gian lắng lòng cùng chùm thơ hay viết cho phụ nữ tuổi 40 sau đây để cảm nhận bạn nhé !
Thơ viết về phụ nữ tuổi 40
Người Đàn Bà Bước Qua Tuổi 40
Tác giả : Tocngan. HYTV
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Không còn thấy nét rạng ngời son trẻ
Bởi cuộc sống trải qua nhiều ngã rẽ
Vẫn kiên cường và mạnh mẽ vươn lên.Người đàn bà chạm ngưỡng tuổi trung niên
Luôn cất giấu mọi ưu phiền lo lắng
Mong ngày tháng được sóng yên biển lặng
Dẫu bão lòng muốn san phẳng thế gian.Ngoài bốn mươi vẫn khao khát vô vàn
Lời thủ thỉ thật chứa chan tình cảm
Vòng tay ấm cùng nụ hôn khẽ chạm
Như cái thời chỉ mười tám đôi mươi.Tuổi trung niên đứng bên dốc cuộc đời
Ngoảnh nhìn lại xuân thì trôi qua mất
Dù công việc luôn bộn bề tất bật
Vẫn mặn mà và cũng rất đáng yêu!Tuổi bốn mươi tựa nắng ngả sang chiều
Yêu cháy bỏng khiến hồn xiêu bao kẻ
Đang ướp mật ủ men say nhè nhẹ
Tỏa hương nồng như trẻ lại hồi xuân.
Người đàn bà đi qua tuổi 40
(Sưu Tầm)
Anh viết thơ tình về người đàn bà đi qua tuổi bốn mươi.
Nét chữ nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi.
Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi.
Cuốn theo mấy độ Xuân thì…Người đàn bà sau tuổi bốn mươi ước mơ gì?
Mà đốm lửa nhen lên nơi đáy mắt.
Mang gói ghém những yêu thương chân thật.
Run run mím chặt vành môi…Em đã đi qua hơn nửa chặng đường đời.
Nên thấu lòng người đàn bà bốn mươi anh ạ!
Cái tuổi chín mùi để nhận ra tất cả.
Nhân tình, thế thái… Dương gian…Người đàn bà sau bốn mươi, cái tuổi không còn xoan.
Thảng thốt khi mỗi độ xuân ngang qua cửa.
Cố níu thời gian trôi đi lần lữa.
Vùi sâu, chôn giấu lửa lòng…Người đàn bà sau bốn mươi tuổi chỉ ước mong.
Sống cho gia đình, cho chồng con là đủ.
Những hoài bão của một thời ấp ủ.
Sâu chi qua đáy cơi trầu…
VIẾT CHO MÌNH KHI QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Viết cho mình khi qua tuổi bốn mươi
Vết chân chim đã hằn lên khóe mắt
Những nếp nhăn cũng về trên khuôn mặt
Quy luật mà, ai thắng nổi thời gianTự thấy mình khi qua tuổi bốn mươi
Biết an nhiên giữa thăng trầm cuộc sống
Ở đời này tránh sao những biến động
Miễn trong lòng thấy tự tại, an yênBiết đủ rồi tự khắc sẽ bình yên
Biết bỏ buông những điều không đáng có
Mỗi ngày qua tìm niềm vui nho nhỏ
Từ những điều thật giản dị đơn sơTự thấy mình đi qua tuổi bốn mươi
Biết trân trọng những gì mình đang có
Chẳng mong chờ đời không qua bão gió
Vấp ngã rồi sẽ mạnh mẽ đứng lênTuổi bốn mươi rồi nhớ nhé đừng quên
Hãy thương mình mỗi ngày thêm một chút
Để tâm hồn thắm hương từng giây phút
Nét ngọt ngào, đằm thắm của thời gian.
Viết cho tuổi 40
Ánh Liễu
Người đàn bà vào độ tuổi bốn mươi
Đã trải qua nửa quãng đời sương gió
Trái tim đó biết bao lần vụn vỡ
Đủ thăng trầm giông tố lẫn chơi vơi!Người đàn bà đến độ tuổi bốn mươi
Chẳng còn ước những điều xa xôi nữa
Không khao khát một tình yêu cháy lửa
Không nhói lòng khi năm tháng dần trôiNét mặn mòi in đậm trên khoé môi
Làn tóc rối một thời gây thương nhớ
Vẫn thả xuống trên đôi bờ vai nhỏ
Mắt thâm trầm thôi tiếc những chia phôiNgười đàn bà ở ngưỡng tuổi bốn mươi
Vẫn đằm thắm nụ cười duyên rất nhẹ
Vu vơ hát bài tình ca khe khẽ
Vẫn rối bời khi ai muốn chung đôiDẫu không còn những mộng ước xa xôi
Nhưng vẫn muốn có một người chung lối
Để sẻ chia những buồn vui sớm tối
Nhẹ nắm tay mình qua ngưỡng tuổi bốn mươi!
NGƯỜI ĐÀN BÀ BƯỚC QUA TUỔI BỐN MƯƠI
Thơ : Tùng Trần
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Họ thản nhiên trước dòng đời bão nổi
Bởi chẳng còn biết hai từ hờn dỗi
Chỉ muốn lòng nhẹ tựa áng mây trôiNgười đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Hình như họ ít cười hơn thì phải
Do thuyền đời chẳng êm chèo xuôi mái
Nên lặng thầm ôm mãi kiếp đơn côiNgười đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Như vệt nắng cuối trời đang ngã bóng
Họ khép mình không thiết tha mơ mộng
Cũng chẳng hề trông ngóng chuyện xa xôiNgười đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Chỉ mong sao đoạn đường đời còn lại
Chẳng chông chênh như đã từng buớc phải
Khoé mi sầu giọt lệ mãi ngừng rơiNgười đàn bà bước qua tuồi bốn mươi
Muốn bình yên dưới trời không giông gió
Họ nâng niu những điều mình đang có
Sống yên bình như hoa cỏ vậy thôi.
NGƯỜI ĐÀN BÀ BƯỚC QUA TUỔI 40
Người Viết Thơ Đau
Người Đàn bà bước qua tuổi 40
Đã nếm đủ vị đời chua cay đắng đót
Nhan sắc tàn phai hằn lên nơi khóe mắt
Họ vẫn êm đềm như một khúc sông quê.Có ai hỏi đâu, họ mong mỏi điều gì
Sau những bon chen bộn bề cuộc sống
Khi nghĩa gia đình là cả niềm hi vọng
Dốc hết lòng mình vì hai chữ chồng con.Họ chẳng còn ở cái tuổi vàng son
Để ước viễn vông những điều trong cổ tích
Nhưng thẳm sâu lòng nào ai hay biết
Họ vẫn rất cần sự săn sóc, quan tâm.Họ chỉ dám mơ những mơ ước bình thường
Có khoảng trời riêng nơi họ còn lãng mạn
Tình yêu ngây thơ nay dịu dàng đằm thắm
Nhưng vẫn nồng nàn như sóng cả Đại DươngKhung trời của họ vốn nhỏ bé thiêng liêng
Nơi có chồng con có tiếng cười là đủ
Đôi mắt bao dung mỗi chiều buông lặng lẽ
Chờ đón gia đình ăn những bữa ăn chung
Được nấu lên bằng bất cả tấm lòng
VIẾT CHO ĐÀN BÀ BƯỚC QUA TUỔI BỐN MƯƠI
(Sưu Tầm)
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Thanh xuân đã lùi xa về bên kia sườn dốc
Nửa cuộc người nhận về mình lắm đắng cay, khổ nhọc
Vẫn lặng lẽ mỉm cười, vẫn lặng lẽ bao dungĐã từng cháy hết mình vì yêu, từng đau đớn kiệt cùng
Nên thấu rõ chuyện nhân tình thế thái
Chẳng còn màng hơn thua hay đúng sai, phải trái
Bình thản bước qua những hiềm khích, thị phiNgười đàn bà bốn mươi vui vì lẽ gì?
Ngoài nhận ra chính mình vốn kiên cường, mạnh mẽ
Đàn ông ư? Chưa bao giờ là tất cả!
Họ cất giấu nỗi buồn vào đáy mắt rất sâuĐàn bà bốn mươi khan hiếm niềm vui mà dư giả nỗi đau
Chẳng còn khóc mỗi lần nhìn mưa buồn qua phố
Chẳng còn ru mình say mê trước những lời cám dỗ
Và cũng thôi nuông chiều cảm xúc của trái timNgười đàn bà bốn mươi biết chân cứng đá mềm
Đủ khôn ngoan để rạch ròi niềm yêu ghét
Đủ lý trí để quay lưng với những điều tệ bạc
Đủ thâm trầm để giấu che cả những tính toanĐàn bà bốn mươi không cần đỏ thắm môi son
Xa lạ với dỗi hờn, với cưng chiều, nũng nịu
Chỉ cần một người biết lắng nghe và thấu hiểu
Đã là quá đủ đầy!Đàn bà bốn mươi thôi không màng kín một vòng tay
Tự ôm lấy mình cũng chính là sưởi ấm
Bởi đã thấu tỏ lẽ tàn phai sau những ân tình sâu đậm
Nguyện chối từ mang tim ra đánh cược lấy yêu thươngBiết rõ tóc đã nhuộm màu buồn qua những lần soi gương
Cùng những vết chân chim kéo nhau về cư trú
Thôi không đổ thừa cho ván bài phận số
Dù đúng hay sai, mọi sự cũng do mình!Người đàn bà bốn mươi vẫn khao khát yêu tin
Yêu lấy bản thân và tin mình trước nhất
Dẫu mòn gót chân trên con đường kiếm tìm hạnh phúc
Họ vẫn tiếp tục bước đi!– Người đàn bà bốn mươi tuổi ước mơ gì?
– Bình an nội tâm giữa cuộc đời bão nổi…
Người Đàn Bà Tuổi 40
(Thanh Tâm)
Đi qua vài lứa xuân thì nhìn tận mặt tình yêu
Đủ khôn ngoan để nhận ra cái lóng lánh không phải kim cương mà là nước mắt
Tỉnh táo trước những câu hẹn thề đã xưa như trái đất
Dư sức biết sau miếng mồi ngon sẽ có lưỡi câu giấu khéo bên trong…Không còn dại khờ thắt cho cổ tích chiếc nơ hồng
Tuổi bốn mươi đâu còn trẻ để được phép vài lần lầm lỗi
Chẳng thèm bóc mẽ khi nhân gian cố tình nói dối
Thản nhiên nhếch môi dọn dẹp những cuộc buồn …Đàn bà bốn mươi gia tài dư giả nỗi cô đơn
Cất giấu ở nơi không đêm không ngày và nắng mưa chẳng đến
Thôi nuông chiều trái tim mà đổ thừa định mệnh
Soi gương thấy được mùa những vết chân chimNhiều lúc đau rạc lòng vẫn nhẫn tâm lặng im
Đủ thành thật để xin ngực gầy thứ tội
Chối từ những giấc mơ toan bịt mắt dẫn mình lạc lối
Tóc đã điểm mây trời rồi, còn trẻ dại gì đâu…Đàn bà bốn mươi tháo bóng ra khỏi khung hình cũ nhàu
Tự biết đã qua cái thời nổi nông đem lòng ra đánh cược
Bởi canh bạc lỡ thua sẽ không bao giờ còn có được
Cơ hội xáo lại ván bài đời gỡ gạc bớt bơ vơĐã thấm cảm trọn vẹn đam mê, vành vạnh hững hờ
Từng như thiêu thân tự đốt mình sưởi ấm
Từng oán trách bàn tay rối những đường số phận
Từng đổ tim ra hong biết bao lần…Đi tìm bình yên chai mỏi gót chân trần
Để nhận ra tình yêu không phải kim cương mà là nước mắt
Để biết sau khi bóc đi lớp đường ngọt ngào là thuốc độc
Và lời hứa nhân gian hết thảy dối lừa…Đàn bà bốn mươi đã lắng lòng trước những đong đưa
Sẽ chẳng tham hớp rượu cay mà thả mồi bắt bóng
Chẳng cố chấp ra khơi lúc biển ầm ào quẫy sóng
Không khát thèm nụ hôn đến nỗi bán rẻ môi mình…Đàn bà bốn mươi sẽ lặng lẽ hồi sinh
Sau những ngày bão nổi…
[related_products]
3. Tập thơ viết cho đàn ông tuổi 40 hay nhất
Thơ viết cho đàn ông tuổi 40 mang đến một cái nhìn đa chiều về cuộc sống, sự trưởng thành và khám phá bản thân. Đó là thời điểm mà các quý ông đã trải qua nhiều thách thức và đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm quý giá.
Thơ viết cho đàn ông tuổi 40
Đàn Ông Những Năm Bốn Mươi
Tác giả : Phan Huyền Thư
Đàn ông những năm bốn mươi
da cam
màu lửa
khủng hoảng giữa đờiĐàn ông những năm bốn mươi
tự dưng hối hả
Đến rồi điLũ con gái mười lăm
đêm nằm
khóc
Ngưỡng 40 Tuổi
Tác giả: Đoàn Minh Hợp
Bốn mươi tuổi trông đàng hoàng chững chạc
Trải sự đời gánh vác việc nhiều hơn
Dù gặp khó khăn lòng dạ chẳng sờn
Mọi thử thách giống cơn mưa rồi tạnh
Ngược thời gian cảm thấy sao chóng vánh
Buổi xế chiều nặng gánh trĩu đôi vai
Nét thanh xuân phong độ rõ hình hài
Mắt sáng suốt cùng đôi tai nhạy cảm
Ngưỡng bốn mươi hình như chừng mười tám
Đắm đuối nhìn khi có dáng em qua
Lời thân thương dễ mến lại mượt mà
Bình tĩnh mãi mới vượt qua rung động
Tuổi bốn mươi chợt tràn trề sức sống
Muốn bôn ba giải phóng nỗi nhọc nhằn
Vượt chướng ngại toả sáng tựa sao băng
Biết gìn giữ cân bằng bền mong ước!
Anh Chỉ Vậy Thôi
Tác giả: Thiết Dương
Ta thời chỉ vậy có chi đâu
Cái tuổi trung niên bạc trắng đầu
Bạn với trăng già soi bóng ảo
Vui cùng rượu nhạt chuốc đêm sâu
Ngang phè tánh nết hay hờn dỗi
Rỗng tuếch thơ văn rặt tủi sầu
Tỉnh tỉnh say say đời cứ thế
Thôi em lỡ ghé chớ dừng lâu.
Vẫn Như Thuở Thanh Xuân
Tác giả: Diệp Minh Tuyền
Khi mái tóc trên đầu chớm bạc
Đuôi mắt dài rạn những vết chân chim
Anh bỗng hiểu một điều rất thật
Chúng mình vừa qua hết tuổi trung niên
Làn da nõn , mái tóc đen thuở ấy
Em trao anh , đã lặn hết đâu rồi ?
Vòng tay ấm một thời trai trẻ ấy
Anh nâng em , nay đã mỏi rã rời
Chỉ còn lại những nguyên trinh thời con gái
Là tấm lòng chung thủy ở nơi em
Chỉ còn lại nỗi đam mê mãi mãi
Nơi tim anh vẫn vỗ nhịp êm đềm
Ai dám bảo tình già là vô vị
Sống bên nhau với nhịp điệu chán nhàm
Riêng với ta càng già càng tri kỷ
Đôi tim nồng vẫn quấn quýt như sam.
Khung trời bình yên
(Vĩnh Nam)
Đời người dài ngắn trăm năm
Hai mươi, sống với thanh xuân cuộc đời
Ba mươi, sự nghiệp xây rồi
Bốn mươi, trí tuệ lên ngôi vững vàng.
Năm mươi, chưa hẳn an nhàn
Đã vào độ tuổi bền gan, vững lòng
Điềm nhiên, khoáng đạt, thong dong
Chát chua thấu hiểu, cay nồng cũng qua…
Trải bao gió táp mưa sa
Làm trai đứng giữa phong ba cuộc đời
Chẳng còn bất định nổi trôi
Chẳng còn trông ngóng, đứng ngồi không yên.
Tuổi năm mươi nhẹ bước thiền
Chỉ mong hạnh phúc ở yên trong nhà
Cầu cho mưa thuận gió hòa
Năm mười hai tháng đều là… mùa xuân!
Giờ làm một bóng tùng quân
Phát tâm ra để người thân mát lòng
Trái tim nay biết dịu dàng
Nhịp đập ấm áp, khẽ khàng yêu thương.
Làm trai nên vẫn kiên cường
Chở che, bảo vệ, nhịn nhường, sẻ chia
Trong lành buổi sớm mai kia
Thâm trầm, sâu lắng… đêm về sương rơi.
Đàn ông độ tuổi năm mươi
Muốn trở thành một khung trời bình yên
Cây cầu đá thật chắc bền
Chắt chiu hạnh phúc, làm nên cuộc đời…
Viết cho tuổi 40
(Hòa Bình Nguyễn)
Bốn mươi rồi… lâu nhỉ phải không em
Tháng năm đó ẩn sau rèm lối nhỏ
Tình yêu xưa giờ bay theo cơn gió
Tóc phai màu lời gắn bó phôi pha.
Bốn mươi rồi… tình còn đó riêng ta
Người bước đi vương nhẹ tà áo trắng
Mỗi đêm về sau bộn bề mưa nắng
Ta tìm gì hỡi trống vắng nàng xuân.
Bốn mươi rồi… ta lạc lối rất gần
Phố ngoài kia ai tảo tần sớm tối
Nhìn nàng qua lòng nhói đau tim rối
Phải chi tình như cầu nối nguồn cơn.
Bốn mươi rồi… đâu còn tính thiệt hơn
Giang tay đó người giận hờn cô lẽ
Sóng xô thuyền bàn tay như tránh né
Thoảng bên đời lòng như ghé chơi vơi.
Bốn mươi rồi… ta chẳng muốn rong chơi
Chỉ là yêu là thương lời ly biệt
Xót xa đời nếu như người tha thiết
Hai chín này ai nào biết rất xa.
Anh chỉ vậy thôi
(Thiết Dương)
Ta thời chỉ vậy có chi đâu
Cái tuổi trung niên bạc trắng đầu
Bạn với trăng già soi bóng ảo
Vui cùng rượu nhạt chuốc đêm sâu
Ngang phè tánh nết hay hờn dỗi
Rỗng tuếch thơ văn rặt tủi sầu
Tỉnh tỉnh say say đời cứ thế
Thôi em lỡ ghé chớ dừng lâu.
Hồn nhiên đón tuổi già
(Phùng Mạnh Tiếp)
Cứ ngỡ là mình mới đôi mươi
Soi lại dung nhan thấy buồn cười
Người đấy ta đây xưa khác biệt
Nên nhận không ra lẽ thường thôi.
Thuở xưa ta gầy tóc rẽ ngôi
Quần ống hai mươi, móng tay dài
Da trắng, râu ít, eo thon gọn
Chưa hề mơ mộng chuyện tương lai.
Bây giờ già rồi nghĩ sớm mai
Tỉnh giấc, đun nước pha ấm trà
Ngồi đợi cả buổi người quen lại
Chỉ thấy trẻ con ở xóm xa.
Bạn nhiều, người thân thì xa quá
Ít có thời gian gặp gỡ nhau
Ấy thế lâu lâu mời buổi nhậu
Là lại sum vầy, đầy, đủ, đông.
Ước gì tuổi đời mãi xanh trong
Để thấy cái qua không tiếc ngần
Mắt ngày một mờ nhưng không cận
Vì chăm đọc sách và viết thơ.
Lúc này nhìn lại mới thẫn thờ
Bụng to, râu bạc, tóc lưa thưa
Da xấu, giọng nói không trong nữa
Thế là tuổi già đang đón chờ.
4. Những bài thơ mừng sinh nhật tuổi 40 ý nghĩa
Mốc tuổi 40 là một mốc tuổi quan trọng trong cuộc đời con người, ở độ tuổi này hầu hết đều đã ổn định về cả sự nghiệp và gia đình. Ở tuổi 40, có lẻ bạn đã có kinh nghiệm phong phú, trải nghiệm đủ lâu về cuộc đời. Hãy cùng Thieuhoa điểm qua những bài thơ chúc sinh nhật ở tuổi 40 dành tặng những bạn bè, đồng nghiệp, gia đình,...
Thơ chúc mừng sinh nhật tuổi 40
Viết Cho Một Nửa Tôi
Tác giả: Huỳnh Gia
Hai mươi năm chung lối song hành
Từng nếm trải biết bao lần cay đắng
Hai mươi năm tưởng như dài thăm thẳm
Có ai ngờ thoắt đó , đến thật nhanh
Thắp ngọn nến lòng , em mừng sinh nhật anh
Bạn đời nhé ! lời nguyện cầu duy nhất :
“Tay trong tay…con đường như bất tận
Trọn kiếp này – xin kiếp nữa – bên nhau “
Nếu thời gian là liều thuốc nhiệm mầu
Thì thời gian cũng vô tình tương tự
Ta từng biết hận thù và tha thứ
Thôi ! phủi tay cười , mặc dâu bể chuyển xoay.
Em ghép vần thơ tặng một nửa – hôm nay
Như một thoáng quay về thời lãng mạn
Khi hạnh phúc như dòng sông phẳng lặng
Trôi dịu dàng…con sóng hát bình yên
Quên hết đi anh những chua chát muộn phiền
Đời là thế – Ta làm sao tránh khỏi
Nương dựa vào nhau – tìm cho mình một lối
Giữa ngổn ngang mặt – trái , của tình người.
Em viết cho ngày sinh nhật tuổi bốn mươi
Bằng ngôn ngữ của một thời son trẻ
Để anh hiểu tình yêu là như thế
Mà mỉm cười với hạnh phúc hôm nay..
Chị & Tuổi 40!
Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Qua rồi cái tuổi mộng mơ
Qua rồi cái tuổi ngây thơ hẹn hò
22 chị bước sang đò
Con đò cứ thế “lò mò” lứơt trôi
Qua rồi cái tuổi sinh sôi
Qua rồi cái tuổi đứng ngồi không yên
Chị còn cái tuổi kiếm tiền
Chị còn cái tuổi mẹ hiền chăm con
Qua rồi cái tuổi trẻ non
40 cái tuổi chẳng còn xanh mơn
40 cái tuổi chín hơn
40 cái tuổi biết ơn ông trời
40 thành đạt cuộc đời
Công danh sự nghiệp hết lời tụng ca
40 cái tuổi nhìn xa
40 cái tuổi cho ta vững vàng
40 cái tuổi dịu dàng
Nói năng suy tính kỹ càng sắc sâu
Nói ra cân nhắc từng câu
Không như thuở nhỏ trẻ trâu nói bừa
40 kinh nghiệm tích thừa
Của thời son trẻ bị lừa lắm phen
40 đời bớt bon chen
40 sáng đẹp như đèn ne-on
Em viết tới sáng vẫn còn
Tả sao cho hết tuổi tròn 40
40 chúc chị vui tươi
40 chị mãi yêu người yêu ta ( chồng và gia đình)
40 chị đừng lo già
80 em mới cho là già thôi.
Mừng sinh nhật tuổi 40
Tác giả: Vị Lai Pháp
Bao giờ đôi mắt ấy biết cười
Đường trần mới nhẹ được – em ơi
Thương em… thương lắm mà không thể
Khuyên được em tôi dứt nợ đời!
Một kiếp nhân gian một kiếp sầu
Buồn vui mấy nỗi, lạnh dài lâu
Ráng Tu cho kiếp đời mai hậu
Còn chút nhân duyên với Đạo mầu!
Xin nụ cười kia chớ đượm buồn
Sanh trần chớ để nợ trần vương
Mốt mai ta trở về nguồn cội
Áo Thánh lại mang – mộng viễn trường!
Mừng em sinh nhật tuổi bốn mươi
Ngần ấy mùa xuân, nửa kiếp người
Tận trung, tận hiếu cùng Cha Mẹ
Đủ nghĩa đủ ân với cuộc đời!
Em nhé – đừng quên bỏ cội nguồn
Luân hồi chớ để giọt sầu tuôn
Tu đi – mai trở về nguồn cội
Ngẫm mộng nhân gian chẳng tủi hờn!!
Chào tuổi 40
Tặng “đằng ấy”
Nụ cười đơn giản
Nửa cuộc đời
Còn ngổn ngang
Bao điều chưa viên mãn
Nhưng đủ kiên cường
Bình thản trước bão giông.
Tặng “đằng ấy”
quầng mắt mênh mông
Đã thao thức
với bao đêm không tròn giấc
An mộng cho con,
nồng ấm cho chồng
Đủ sức chắn che
cơn gió bấc lọt song.
Tặng “đằng ấy”
da chớm sạm nhăn
Nhận hết thảy
bao nhọc nhằn, phiền muộn
Xây tổ ấm
cho chồng và con
tối, sớm đi về.
Tặng “đằng ấy”
Tất cả say mê
Cả hạnh phúc,
cả ê chề nửa kiếp
Nửa còn lại
vững bàn chân bước tiếp
Đàn bà 40
Trang điểm tâm hồn…!
Chúc Mừng Sinh Nhật Chị
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Tháng ba xuân sắc cũng vừa 45
Trải bao gian khó thăng trầm
Vẫn luôn giữ vững đức tâm sáng ngời
Chúc mừng sinh nhật chị ơi
Thùy Liên tên gọi sáng ngời công danh
Gia chung phúc lộc an lành
Vợ chồng đằm thắm tình xanh bạc đầu
Chuyên ngành kiến thức thâm sâu
Hanh thông mọi việc cung cầu tiến lên
Công ty phát triển vững bền
Hàng nhiều giá đạt vượt trên thương trường
Danh lừng tiếng toả muôn phương
Tương lai phía trước thẳng đường tiến xa
Tuổi thêm nhan sắc mặn mà
Trẻ trung xinh đẹp như hoa tặng đời
Ngày sinh chúc chị đôi lời
Tỏ lòng mến mộ ngày vui chúc mừng!
Sinh Nhật Tuổi 40
Chào ta buổi sáng an lành
Một ngày rất mới sẵn dành cho ta
Nắng vừa lên, nắng chan hòa
Gió nhè nhẹ thổi, lụa là mây bay…
Chào ta buổi sáng hôm nay
Nhận thêm tuổi mới đong đầy niềm vui
Quà sinh nhật, những nụ cười
Và tình thương của những người quanh ta
Bốn hai tuổi, vẫn không già
Khi tâm hồn trỗi khúc ca rộn ràng
Xem kìa, thế giới hân hoan
Ngựa xe tấp nập xếp hàng … mừng ta
Xem kìa, vụ trụ bao la
Dù ta nhỏ bé cũng là … thành viên
Chào ta buổi sáng bình yên
Cửa lòng rộng mở, trái tim dạt dào
Yêu đời, yêu biết là bao
Yêu người yêu cũng dễ nào ít đâu
Thơ này ta viết mấy câu
Tặng ta sinh nhật, ai … giàu có hơn.
Thêm Tuổi Thêm Vui
Ai cũng mong sống cho hết tuổi già
Được các cháu gọi ông bà trìu mến
Như người qua sông mong chờ đò cập bến
Chỉ từng đó thôi, đâu có ước gì nhiều!
Tuổi về chiều biết sống được bao nhiêu
Muốn thì lắm! Quỹ thời gian có hạn
Ta đã ngẫm nên khuyên cùng các bạn
Chuyện giàu sang, danh vọng…hãy bỏ qua
Khi lên chức làm danh phận ông bà
Lo thể dục, rồi giữ nhà, trông trẻ…
Mong trong người luôn được vui, được khỏe
Chẳng phiền chi đến bệnh viện, đốc tờ…
Để khỏi buồn ta đọc mấy vần thơ
Hay cùng bạn mang cờ ra so ván
Đi đây đó, thăm người thân, bè bạn
Thỏa đời ta khi vui hưởng tuổi già
Biết muôn nhà với muôn cảnh cây hoa
Đời ưu ái thì ta vui đón nhận
Thôi cứ sống khỏi cần chi vướng bận
Để cho đời cứ thêm tuổi thêm vui!
Tuổi Đời
Tác giả: Phuong Vuong
Đời người đâu có bao nhiêu
Vui buồn đều có, bao điều lo âu
Lo rầu rồi cũng thế thôi
Không lo không nghĩ, đời rồi cũng qua
Thắm thoát đời đã đi qua
Bốn lăm đã đến, tuổi già đón ta
Mong là sức khỏe an khang
Vui tươi thanh thản, thênh thang đến già.
Bốn lăm tuổi em biết mà
Tuy không còn trẻ nhưng già chưa đâu
Hôm nay sinh nhật mưa ngâu
Thích ăn mặc đẹp dạo chơi các vùng
Thích những con phố tưng bừng
Thích rừng thích núi vẫy vùng biển khơi
Thích đi khắp chốn khắp nơi
Biết đâu là chỗ tuyệt vời trong tim .
Đêm về mắt nhắm lim dim
Mơ mơ mộng mộng như chim về trời
Tự do cuộc sống tuyệt vời
Nhưng mà vẫn thiếu một người kề bên.
5. Chùm thơ vui cho tuổi 40 cực hài
Nếu một ngày cảm thấy chán nản với cuộc sống bộn bề hãy tìm đến những vần thơ vui về tuổi 40 bạn nhé! Những vần thơ dí dỏm hài hước sẽ giúp bạn lấy lại được tinh thần của mình.
Thơ vui cho tuổi 40
Viết cho tuổi 40!
Thơ Hòa Bình Nguyễn
Bốn mươi rồi… lâu nhỉ phải không em
Tháng năm đó ẩn sau rèm lối nhỏ
Tình yêu xưa giờ bay theo cơn gió
Tóc phai màu lời gắn bó phôi pha.Bốn mươi rồi…tình còn đó riêng ta
Người bước đi vương nhẹ tà áo trắng
Mỗi đêm về sau bộn bề mưa nắng
Ta tìm gì hỡi trống vắng nàng xuân.Bốn mươi rồi… ta lạc lối rất gần
Phố ngoài kia ai tảo tần sớm tối
Nhìn nàng qua lòng nhói đau tim rối
Phải chi tình như cầu nối nguồn cơn.Bốn mươi rồi… đâu còn tính thiệt hơn
Giang tay đó người giận hờn cô lẽ
Sóng xô thuyền bàn tay như tránh né
Thoảng bên đời lòng như ghé chơi vơi.Bốn mươi rồi… ta chẳng muốn rong chơi
Chỉ là yêu là thương lời li biệt
Xót xa đời nếu như người tha thiết
Hai chín này ai nào biết rất xa.
ĐÀN BÀ BỐN MƯƠI TUỔI
Tác giả: Nhánh Rong
Em đã chẳng còn là một mảnh trăng non
Tuổi bốn mươi làm cho người đàn bà trong em chín chắn
Quyến rũ đam mê như trăng tròn vừa vặn
Đã đủ chín muồi để dâng hiến nhận-choBước vào tuổi bốn mươi rồi em đã bớt âu lo
Chẳng phải vì ai, sống dùm cho người khác
Đã thôi bẽn lẽn rụt rè nhút nhát
Mạnh mẽ khi yêu và dứt khoát thương mìnhBốn mươi rồi em hiểu trọn nghĩa chữ hi sinh
Đã đủ thông minh để hiểu đời không có gì là mãi mãi
Đã biết khi yêu chỉ nên yêu ở thì hiện tại
Quá khứ qua rồi và mai chưa tới chẳng âu loBốn mươi rồi chẳng màn chuyện nhỏ đôi co
Đủ tự tin nắm giữ những gì mình đang có
Đủ dứt khoát để mạnh tay buông bỏ
Đủ chân thành để mở ngõ tim yêuTuổi bốn mươi tinh tế để hiểu đời không cần nhiều
Vật chất quyền uy rồi cũng trở về cát bụi
Ba mươi bốn mươi cũng chỉ là số tuổi
Sống phải thương mình, đời sống chỉ một thôiBốn mươi rồi nụ cười vẫn nở trên môi
Bài Hành Đón Tuổi Bốn Mươi
Tác giả: Thanh Nam
Én nhạn về nam, xuân rồi đây
Chợt thèm ly rượu, chút mưa bay
Gọi về trong đáy hồn lưu lạc
Những bước chân xưa nhạt dấu giầy
Bạn cũ hay nương theo rét lạnh
Về đây cùng nhập một cơn say
Uống ly thứ nhất mừng tao ngộ
Cho tiếng cười lên vỡ tháng ngàyVào cuộc hành hương tìm gặp nhau
Cõi trời xanh ngắt tuổi thơ ngây
Trong veo cặp mắt chưa vương bụi
Chăn chiếu còn thơm ngát mộng trai
Chí lớn chia nhau đầy gác nhỏ
Bụi hồng chưa khiến tóc xanh phai
Đồng tiền mừng tuổi ngày Nguyên Đán
Canh bạc đời chưa lột trắng tay
Dăm bẩy lòng sông ôm biển cả
Coi đời dưới mắt nhẹ không ai
Cơn mê nhập cuộc sầu chưa bén
Thân thế chưa đau cát bụi này
Gió nổi mười phương trời buổi đó
Với ngày như tháng, lá như mây
Lầu sương từng buổi đùa nhan sắc
Giấc ngủ thềm khuya rộn tiếng hàiChiều xuống đã nghe lòng rổn rã
Gió lên hồn ngỏ phố vui mời
Ca trường, hý viện, xuân như hạ
Đời thả trôi vào nhịp phách lơi
Lãng đãng khói sương trời tưởng nhớ
Ly này xin cạn hết chua cay
Mười lăm năm đó từ phiêu bạt
Đứa vợ con yên, đứa lạc loài
Viết mướn đã bao thằng mệt mỏi
Sang giàu đếm được những ai đây ?
Lưới đời chân đã bùn nhơ vướng
Mắt vẫn trời cao rướn cánh tay
Cuộc chiến nay chừa dăm bẩy mạng
Thôi thì ly rượu đó uống say
Rót thêm ly nữa chào năm cũ
Tuổi bốn mươi rồi, thương lắm thay .Lận đận lý nào theo trọn kiếp
Tối tăm không lẽ mãi đêm dài ?
Niềm thê nhi đó giờ an phận
Nợ áo cơm này nặng trĩu vaiNăm tháng sức trai mòn mỏi mãi
Nụ xuân đời đã lánh tầm tay
Vỡ tuồng nhạt nhẽo màn chưa hạ
Vai kép hề kia vẫn riễu hoài
Nhìn lại trời xuân vừa khép kín
Thơ hồng, tuổi ngọc tiếc thương ai
Ngiêng chai thêm một ly này nữa
Trên vách sầu ta đối bóng gầy
Chợt tiếng con thơ cười lảnh lót
Nhìn con, lòng bỗng thấy xuân đầy
Lại đây con nhỏ, con yêu dấu
Bố uống cho con ly rượu này
Ly rượu mừng con tròn mộng đẹp
Niềm vui hoa nở tháng năm dài
Ngủ đi con hỡi, mai khôn lớnĐời sẽ bình yên không lửa gai
Trong vắt hồn con nguyên khối ngọc
Lượng xuân đời chẳng khép vòng tay
Nhìn con giây phút lòng tan biến
Những chuyện ân thù, những đắng cay
Tiếng bạc đời cha gieo đã lỡ
Chiều tà khôn gỡ nước cờ sai
Trắng tay nhìn lại còn con đó
Hy vọng đời cha mẹ kiếp này
Tăm tối căm phần cha đã chịu
Cánh hồng con hẳn sẽ xa bay !
Ngủ đi con, ngủ đi yên giấc
Cha ru con bằng hơi rượu say
Cha ru con bằng lời thống khổ
Trong nhục nhằn mê sảng đêm nay .Chếnh choáng lòng khuya men đã ngấm
Nghe ngoài đêm tối tiếng mưa rơi
Vọng lời sao xác hồn năm tháng
Chuyển nhịp mùa xanh lại đất trời
Bắt chước cổ nhân nâng chén rượu
Mừng xuân thay áo mới cho đời
Mười năm thêm một bài thơ nữa
Viết tặng riêng mình tuổi bốn mươi.
Thơ Hài Hước Tuổi 40
Chàng trung niên tóc hoa râm
Nghĩ nên tính chuyện trăm năm là vừa
Trong nhà tiền mặt có thừa
Nên cứ chọn kỹ thật ưa mới rồi
Kiếm vợ đâu phải chuyện chơi
Cho nên tuy gặp lắm người làm duyên
Chàng vẫn không vội tiến thêm
Đầu bảng chỉ có trong tim hai nàng
Đều là gái goá lỡ làng
Một còn hơ hớ mọi đàng tươi xinh
Một tuy luống tuổi vẫn tình
Nhờ vào nghệ thuật giúp mình sửa sang
Những gì thiên nhiên phá ngang
Khoản đãi chàng hậu, hai nàng thay nhau
Bông lơn cười cợt vui sao
Giúp chàng tỉa tót cho đầu mới toanh
Vạch ra bới chải đã đành
Lại còn nhổ tóc để anh giống mình
Chị lớn tìm nhổ tóc xanh
Tóc bạc còn dành chị bé vặt luôn
Cuối cùng đầu chàng láng trơn
Cứ như là bị một đòn chơi khăm
Chàng nói: “Hỡi các mỹ nhân
Tôi xin đa tạ ngàn lần ơn sâu
Đã làm cho được trọc đầu
Chuyện này có mất gì đâu mà buồn
Trái lại vẫn được nhiều hơn
Bởi bụng không còn tính chuyện trăm năm
Cô nào cô nấy chăm chăm
Muốn tôi phải sống y chang như mình
Đâu ưng nền nếp bình sinh
Tôi hằng trân trọng giữ gìn hôm mai
Chỉ cái đầu hói là hay
Vững vàng trụ lại từ nay cóc cần
Xin thưa cùng các mỹ nhân
Về bài học ấy tri ân suốt đời
Mây Tần bàng bạc trời bao la,
Cảnh tượng đầu năm ta sắp già.
Hận nhất đa tình hoa chẳng nói,
Mối sầu nhờ rượu mới tiêu ma!
Tìm thăm nhà cũ rêu phong khắp,
Chợt nhớ làng xưa đêm tết qua.
Suy chậm văn thơ vui học hỏi,
Lấy bài trước sửa vài câu ca.
Tuổi 40
Tác giả: Tocngan.HYTV
Bốn mươi đâu phải đã già
Bốn mươi tuổi vẫn như là thanh niên
Bốn mươi tuổi vẫn hồn nhiên
Bốn mươi tuổi vẫn cứ nghiền búc phây.
Bốn mươi càng ngắm càng say
Bốn mươi tuổi vẫn hây hây má hồng
Bốn mươi tình vẫn mặn nồng
Bốn mươi đằm thắm môi hồng xinh tươi.
Bốn mươi vẫn đẹp rạng ngời
Bốn mươi nhìn vẫn tuyệt vời biết bao
Bốn mươi lòng vẫn xuyến xao
Bốn mươi vẫn mãi khát khao bên người.
Bốn mươi vẫn cứ yêu đời
Bốn mươi tuổi vẫn xinh tươi mỗi ngày
Để cho ai đó ngất ngây
Để cho ai đó đắm say bên mình.
Thơ Vui Về Tuổi 40
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Thanh xuân đã lùi xa về bên kia sườn dốc
Nửa cuộc người nhận về mình lắm đắng cay, khổ nhọc
Vẫn lặng lẽ mỉm cười, vẫn lặng lẽ bao dung
Đã từng cháy hết mình vì yêu, từng đau đớn kiệt cùng
Nên thấu rõ chuyện nhân tình thế thái
Chẳng còn màng hơn thua hay đúng sai, phải trái
Bình thản bước qua những hiềm khích, thị phi
Người đàn bà bốn mươi vui vì lẽ gì?
Ngoài nhận ra chính mình vốn kiên cường, mạnh mẽ
Đàn ông ư? Chưa bao giờ là tất cả!
Họ cất giấu nỗi buồn vào đáy mắt rất sâu
Đàn bà bốn mươi khan hiếm niềm vui mà dư giả nỗi đau
Chẳng còn khóc mỗi lần nhìn mưa buồn qua phố
Chẳng còn ru mình say mê trước những lời cám dỗ
Và cũng thôi nuông chiều cảm xúc của trái tim
Người đàn bà bốn mươi biết chân cứng đá mềm
Đủ khôn ngoan để rạch ròi niềm yêu ghét
Đủ lý trí để quay lưng với những điều tệ bạc
Đủ thâm trầm để giấu che cả những tính toan
Đàn bà bốn mươi không cần đỏ thắm môi son
Xa lạ với dỗi hờn, với cưng chiều, nũng nịu
Chỉ cần một người biết lắng nghe và thấu hiểu
Đã là quá đủ đầy!
Đàn bà bốn mươi thôi không màng kín một vòng tay
Tự ôm lấy mình cũng chính là sưởi ấm
Bởi đã thấu tỏ lẽ tàn phai sau những ân tình sâu đậm
Nguyện chối từ mang tim ra đánh cược lấy yêu thương
Biết rõ tóc đã nhuộm màu buồn qua những lần soi gương
Cùng những vết chân chim kéo nhau về cư trú
Thôi không đổ thừa cho ván bài phận số
Dù đúng hay sai, mọi sự cũng do mình!
Người đàn bà bốn mươi vẫn khao khát yêu tin
Yêu lấy bản thân và tin mình trước nhất
Dẫu mòn gót chân trên con đường kiếm tìm hạnh phúc
Họ vẫn tiếp tục bước đi!
Người đàn bà bốn mươi tuổi ước mơ gì?
Bình an nội tâm giữa cuộc đời bão nổi…
Vết Thời Gian
Tác giả: Nắng Xuân
Đừng nói nữa !
Em ơi !
Đừng nhắc nữa !
Trái tim buồn làm đầu óc ngu ngơ
Đâu chỉ riêng em
Ta cũng giống như khờ
Tuổi trung niên…
Sao vẫn còn nhỏ nhặt ?
Không nín nhịn
cả những điều vụn vặt
Cho nên đến giờ
đời vẫn mãi cô đơn…
Mỗi cuộc tình qua
hàng chuỗi những giận hờn
Như con sóng
khi triều dâng để lại
Trên cát hằn
đầy những vết thời gian…
Đừng nói nữa !
Em ơi !
Đừng nhắc nữa !
Cứ coi như
qua một lần vấp ngã
Ai đứng dậy huy hoàng ?
Ai chờ đợi có người nâng ?
Dòng thời gian…
vẫn cuộn chảy không ngừng
Đừng ngã gục
và cũng đừng bỏ cuộc
Dù một ngày kia
có khi ta hụt bước
Cuối đường đời
chẳng thể đến gần nhau
Ta vẫn in sâu
hình ảnh ấy trong đầu.
Hãy tận hưởng từng giây phút, biết ơn những người xung quanh và lan tỏa yêu thương. Hãy mơ mộng, hãy dám thử, và hãy không ngừng khám phá. Bởi cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều đáng trông đợi, và tuổi 40 chỉ là bước đầu của một cuộc hành trình hạnh phúc và ý nghĩa. Đây cũng là thông điệp mà những bài thơ tuổi 40 hay trên đây muốn gửi gắm. Chúc các bạn luôn hạnh phúc !
>>>Xem thêm: Chùm thơ hay về phụ nữ Việt Nam giỏi giang, duyên dáng